Chương 411: Trời mưa
Phong Hành Diễm siết chặt tay, giữa hai đầu lông mày của anh tràn ngập lệ khí, khiến cho ban đầu Vạn Thanh Thanh vốn dĩ muốn một lời cam kết từ anh, trong nháy mắt không dám nói ra một chữ nào nữa!
Cô ta sợ hãi cúi đầu, nhưng lúc cô ta nhìn thấy những dấu vết dịch thể trên người mình, trong mắt cô ta lại ngập tràn oán hận, nhỏ giọng nói: “Tôi bắt Thương Trăn đến đây, nhưng nửa đường cô ta đã chạy mất, chính là ở vị trí đường ranh giới kia, chúng tôi đã tìm rất lâu nhưng không thấy, cho nên đành phải đi đến nơi này, muốn người trong trại đi tìm giúp tôi, không nghĩ đến bọn họ lại…”
Nói đến chỗ này, cô ta thút thít khóc, ngẩng đầu vô lực nhìn Phong Hành Diễm, nức nở nói: “Tôi… Tôi biết mình bị trừng phạt đúng tội! Tôi đồng ý ngồi tù, chỉ cần anh dẫn tôi đi…”
Những lời Vạn Thanh Thanh nói khiến cho những người trong trại kia có sắc mặt khác nhau, bởi vì bọn họ không biết vì sao Vạn Thanh Thanh lại giúp bọn họ nói dối, điều này rất kỳ lạ, không phải ư? Bọn họ đối xử với cô ta như thế, cô ta lại còn giúp bọn họ nói chuyện.
Người của Phong Hành Diễm cũng cảm thấy, Vạn Thanh Thanh bị ngược đãi như thế, cô ta nhất định không dám nói dối, dù sao khi con người ta bị ép đến đường cùng, còn có thể nghĩ gì được nữa, nhất định giữ mạng là quan trọng nhất!
Cho nên Bàng Thất vội vàng nói: “Cậu chủ, để tôi dẫn người đến vị trí đường ranh giới.”
Nhưng Phong Hành Diễm lại ngăn anh ta, anh nhìn chằm chằm vào Vạn Thanh Thanh, hình như anh chưa từng nhìn rõ người phụ nữ này.
Anh và Thương Trăn đều có chung một suy nghĩ, người không phạm tôi, tôi không phạm người, hơn nữa bởi vì hiện tại cuộc sống của Trăn Trăn rất tốt, lệ khí trong lòng dần dần tiêu tan, ngoại trừ đem Vạn Thanh Thanh giẫm xuống, không có suy nghĩ nhổ cỏ tận gốc.
Anh vẫn cảm thấy, Vạn Thanh Thanh mới chỉ là một con nhóc 20 tuổi mà thôi, những cô gái khác ở trong độ tuổi này vẫn còn đang đi học, cô ta có thể làm gì được chứ?
Nhưng Vạn Thanh Thanh này thật đúng là làm được! Dường như cả người cô ta đều thối rữa, tản ra mùi hôi thối! Mục đích sống duy nhất của cô ta chính là tổn thương đến Trăn Trăn, dạng phụ nữ khiến cho người ta buồn nôn, tồn tại được chính là kỳ tích.
“Cô nói Trăn Trăn ở đâu?”
Anh gằn từng chữ ép hỏi, Vạn Thanh Thanh bị khí thế của anh ép lùi về hai bước, cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi và cô ta tách ra ở chỗ đường ranh giới, tôi…”
Cô ta còn chưa nói hết liền bị Phong Hành Diễm bóp cổ nhấc lên.
Phía sau lưng cô ta đập mạnh vào lồng sắt, cả người cô ta còn đang trần truồng, hai chân vùng vẫy, nhưng Phong Hành Diễm càng lúc càng siết chặt tay hơn, ánh mắt càng lúc càng đỏ, hai đầu lông mày tàn nhẫn như muốn xé nát người ta.
“Cô còn dám nói dối!”
Anh thật sự muốn bóp chết Vạn Thanh Thanh, gầm lên với cô ta: “Cô còn dám nói dối!”
Vốn dĩ lúc đầu Vạn Thanh Thanh cho rằng lời nói nửa thật nửa giả của cô ta có thể nói dối cho qua, không nghĩ đến nhanh như thế liền bị vạch trần, ban đầu cô ta muốn nói gì đó, nhưng một chữ đều không thể nói ra, mặt đỏ lên, hai mắt của cô ta đã trắng dã, giống như sắp chết! Cô ta sắp chết rồi!
Chẳng qua Phong Hành Diễm không có quá nhiều thời gian để lãng phí với một kẻ dơ bẩn, anh đột nhiên bỏ qua Vạn Thanh Thanh, trực tiếp cầm súng chỉ vào trại chủ: “Tôi cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, Trăn Trăn còn ở đây hay không?”
Trại chủ vừa nhìn thấy anh xuống tay liều lĩnh với Vạn Thanh Thanh, trong lòng chột dạ… Nhất là lúc này Vạn Thanh Thanh còn đang co quắp trên mặt đất, giống như sắp chết, khiến ông ta không dám lên tiếng.
Nhưng… Ông ta nhớ đến phía sau mình còn mấy chục người, chẳng lẽ người này thật sự dám giết người ư? Ông ta chính là không thừa nhận, pháp không trách chúng, không tin người này dám làm gì mình!
(Pháp không trách chúng: Theo baidu pháp không trách chúng nói đến việc, khi một hành động nào đó có một lượng đoàn thể hoặc tính phổ biến nhất định, cho dù hành động này có chứa một nhân tố không hợp pháp hoặc không hợp lý, pháp luật cũng khó mà trừng trị.)
Cho nên ông ta nói: “Tôi không biết! Cậu đến chỗ khác tìm đi! Vừa rồi người phụ nữ kia cũng đã nói, cô ta không ở đây…”
Ông ta còn chưa nói xong, Phong Hành Diễm đã bắn một phát súng vào tay ông ta! Trại chủ hét thảm một tiếng ngã xuống đất, người phía sau ông ta làm bộ muốn liều mạng lao đến!
Phong Hành Diễm bắn liên tiếp năm phát súng, trong đó một phát súng bắn vào chân người đầu tiên xông lên, ngay cả áo của anh còn chưa chạm đến, cứ thế ngã sấp xuống, người phía sau còn chưa tới, Phong Hành Diễm đã lấy ra một khẩu súng khác.
Thấy anh và những cảnh sát trước kia không giống nhau, thế mà thật sự dám nổ súng bắn bị thương người, rốt cuộc trong lòng những người này cũng biết sợ, kẻ ác gặp phải người ác hơn mình thì sẽ sợ, hơn nữa những người này, nếu không phải ỷ thế nhiều người, vốn dĩ là kẻ nhát gan.
Trại chủ thấy việc lớn không tốt, ông ta không dám nói dối nữa, vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói!”
Một giây sau ông ta bị Phong Hành Diễm nhấc lên khỏi mặt đất! Từ trước đến nay, người trại chủ kia không biết ánh mắt của một người lại đáng sợ như thế!
“Cậu… Cậu!” Ông ta muốn cầu xin Phong Hành Diễm buông tha cho mình, Phong Hành Diễm cười lạnh.
“Bây giờ muốn nói? Nhưng tôi không muốn nghe ông nói!”
Sau khi nói xong, anh ném ông ta xuống mặt đất như một miếng vải rách, lạnh lùng hỏi: “Đánh, đánh cho đến khi chỉ còn một hơi thở mới thôi!”
Đám người Bàng Thất nghe thấy liền đi qua đấm đá, tiếng kêu thảm thiết của trại chủ khiến cho đám kẻ vốn dĩ có khí thế hung hăng đều sợ hãi, bọn họ vội vàng ném vũ khí trong tay xuống, giơ tay ngồi xổm.
“Chúng tôi nói! Hơn mười phút trước, người phụ nữ kia từ trong trại chạy ra bên ngoài! Hơn một nửa đàn ông trong này đuổi theo, chắc hẳn một lát nữa là có thể đem người về, tôi nhất định để bọn họ đưa người về!”
Một người đàn ông quỳ gối xuống bên chân Phong Hành Diễm, cầu xin tha thứ.
Trái tim Phong Hành Diễm bỗng nhiên đau đớn, khiến anh không thở nổi… Anh thế mà cùng Trăn Trăn bỏ lỡ? Chỉ hơn mười phút?
Nhưng bây giờ không phải là lúc khó chịu, anh cắn răng lấy điện thoại di động, gọi mấy cuộc điện thoại.
“Phong tỏa vùng núi này, chỉ cần là người có ý đồ cản trở điều tra, đánh chết không hỏi.”
Anh vừa gọi điện, mười mấy chiếc trực thăng lại bay đến, cả vùng núi này bị phong tỏa, không cho phép ra vào, tuy vị trí khá lớn, nhưng so với trước đó mò kim dưới đáy biển thì tốt hơn nhiều.
Anh không có cách nào ngồi yên chờ tin tức, mà chính là dẫn người đi ra, cũng để những người còn lại bên trong trại ra ngoài, gặp được người cùng trại thì thông báo, không cho phép bọn họ đuổi, bởi vì càng nhiều người đuổi theo Thương Trăn, Thương Trăn sẽ càng sợ hãi, chạy càng xa, trên núi có dã thú, cho dù Thương Trăn biết chút quyền cước, không thể nào là đối thủ của dã thú.
Lúc này Thương Trăn quả thật hoảng hốt chạy loạn, trong nháy mắt, cô giống như trở về đời trước mệt mỏi, bản lĩnh quá mức nghịch thiên chưa chắc là chuyện tốt, nhất là khi không có địa vị tương xứng càng thêm gian nan.
Lúc này trời bắt đầu mưa, rơi vào người rất lạnh.
Trong lòng cô trầm xuống, tỉnh lại đi! Không giống nhau, cô và đời trước không giống nhau, trước kia cô chỉ có một mình, nhưng bây giờ không thế, cô biết Phong Hành Diễm nhất định ở chỗ này không xa, có lẽ anh đang liều mạng tìm cô, chỉ là cô không thể dừng lại, không dám dừng lại.
Lúc này phía trước đột nhiên có người xông ra, anh ta đi theo đường tắt, cho dù Thương Trăn cố ý đổi hướng, vẫn bị anh ta đuổi kịp.
Anh ta đứng chắn ở trước mặt Thương Trăn, dáng vẻ đắc ý: “Quá tốt rồi! Tôi bắt được cô trước, nói không chừng trại chủ sẽ đồng ý để cô làm vợ tôi!”