Chương 408: Tự ăn quả đắng
Vẻ mặt Thương Trăn sợ hãi gật đầu, thấy bộ dạng anh ta háo sắc, đoán là cột chắc xong, anh ta tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội nói.
Cô ngoan ngoãn xoay qua để Đại Ngưu trói, Đại Ngưu không muốn trói lấy cô, nhưng sợ cô sẽ bỏ trốn, cho nên anh ta vẫn trói lấy!
Ngay lúc anh ta cúi đầu, Thương Trăn đột nhiên dùng gáy đập mạnh về sau!
Đại Ngưu bị đánh lùi về sau hai bước, một giây sau, Thương Trăn xoay người lại, một cây châm đâm vào cổ anh ta, toàn thân anh ta mất cảm giác hai giây, anh ta nhìn Thương Trăn nhanh chóng dùng sức chém lên cổ anh ta một cái!
Bị chém một cái, anh ta còn chưa choáng váng, Thương Trăn lại dùng sức chém lần hai, anh ta mới hôn mê hoàn toàn.
Không kịp thở dốc, Thương Trăn trói người lại, lúc trói còn soát người, phát hiện trên người người đàn ông này không có bất kỳ dụng cụ thông tin nào, dùng vải rách bịt miệng anh ta, nhét xuống dưới giường.
Làm xong mọi chuyện, Thương Trăn ngồi trên giường thở hổn hển, sống đầu đường xó chợ lâu như vậy, lại bị người ta bón thuốc, có thể thuận lợi đánh người đàn ông này ngất xỉu, chỉ có thể nói vận khí của cô không tính là quá xấu.
Biện pháp tốt nhất, là đợi bầu trời tối đen, hơn nữa chỉ cần ra ngoài là tốt rồi, cô tin, Phong Hành Diễm ở cách cô không xa đâu!
Bên kia, Vạn Thanh Thanh cũng được thả ra, Hoàng lão đại đi ra ngoài một chuyến xong trở về nói với cô ta, “Bây giờ người bên ngoài đều đang tìm chúng ta, không cẩn thận một chút, chỉ sợ nửa đời sau phải ở trong tù rồi, hai anh em chúng tôi mạo hiểm lớn như vậy, cô mới đưa 50 vạn tiền đặt cọc, có phải có phần không thể nói nổi hay không?”
“Anh muốn thế nào?” Lúc này toàn thân Vạn Thanh Thanh vô cùng chật vật, nghe vậy khẩn trương nói, “Còn chưa tìm được Thương Trăn đâu, các anh đã muốn đòi tiền?”
Hoàng lão đại lộ ra biểu cảm bất mãn, “Bây giờ tôi đã bảo đám đàn ông trong thôn tìm giúp rồi, cô còn muốn thế nào nữa? Muốn kéo anh em chúng tôi đợi ở đây sao? Nhỡ đâu bị cảnh sát bắt được trước, không phải là tôi thiệt lớn à?”
Vạn Thanh Thanh lộ ra biểu cảm chần chừ, thấy Hoàng lão đại hơi tức giận, cô ta không dám chọc giận anh ta thật, tuy cô ta đã sớm nói hẳn hoi rồi, nếu xảy ra chuyện gì, Hoàng lão đại đừng nghĩ lấy được một đồng, nhưng sợ đắc tội người phía sau anh ta, cô ta ăn nhiều khổ như thế, cuối cùng không làm được gì.
Nhất là ở nơi nguy hiểm như thế, cô ta còn cần anh ta mang cô ta ra ngoài!
Vì thế cô ta nói, “Được rồi, tôi thêm tiền cho anh, nhưng tôi nói trước, nhìn thấy Thương Trăn mới lấy được số còn lại, nếu không cho dù các anh giết tôi! Cũng không lấy được tiền!”
Hoàng lão đại nhíu mày, giống như đang tự hỏi.
“Tăng bao nhiêu?”
“Mười vạn?”
“Không được!” Anh ta từ chối, “Thêm một trăm vạn! Nếu không tôi sẽ không tốn thời gian với cô một ngày nào nữa đâu, cùng lắm thì tôi không cần số tiền này nữa!”
Lúc này Vạn Thanh Thanh vừa mệt vừa sợ, nghe anh ta nói vậy, không quan tâm nhiều nữa nói, “Được rồi! Một trăm vạn thì một trăm vạn!”
Hoàng lão đại và em trai liếc nhau, thúc giục nói, “Nhanh lên, bây giờ tôi muốn thấy tiền.”
Vạn Thanh Thanh không có biện pháp, gọi điện thoại đi, trải qua một đống thủ tục, xác định là cô ta tự nguyện trả, luật sư của cô ta mới gửi tiền vào trong tài khoản của Hoàng lão đại.
Điểm này Vạn Thanh Thanh vẫn đề phòng, ngay từ đầu cô ta đã cắn rất chặt, nếu cô ta xảy ra chuyện gì, tiền đều ở chỗ luật sư, người khác sẽ không lấy được, nếu không thì anh em họ Hoàng sẽ không nhịn cô ta lâu như thế.
Thấy cô ta gửi tiền, Hoàng lão đại vội vàng kiểm tra tin nhắn, phát hiện tiền đã được chuyển, lập tức không ngụy trang nữa, đứng bật dậy!
Trong lòng Vạn Thanh Thanh có dự cảm không ổn, “Các anh định đi đâu?”
Hoàng lão đại đẩy cô ta ra, “Đương nhiên là chạy trốn rồi! Cô nghĩ rằng tôi sẽ vì chút tiền đó của cô mà chịu chết cùng cô sao?”
Vạn Thanh Thanh phản ứng kịp, “Hai người gạt tôi sao? Nói là bắt Thương Trăn rồi mới đi mà, sao hai người có thể làm vậy?”
Hoàng lão đại cười mỉa, “Cô muốn đợi thì đợi đi! Chúng tôi không phụng bồi!”
Vạn Thanh Thanh thấy bọn họ đi thật, ngay cả tiền đều không cần nữa, đành phải nói, “Vậy tôi đi cùng hai anh!”
Hoàng lão đại không nói lời nào, mà trên gương mặt đen gầy của Hoàng lão nhị, lộ ra biểu cảm cười mà như không cười.
Vạn Thanh Thanh đột nhiên hơi sợ hãi lùi về sau một bước, khó có thể tin nói, “Không phải là hai người muốn bỏ tôi ở nơi này đấy chứ? Tôi nói cho hai anh biết, tôi cũng là người có thân phận đấy!”
“Thân phận? Cho dù cô có thân phận gì, bây giờ đã đắc tội nhà họ Phong rồi, cô sẽ từ “có thân phận” trở nên “không thân phận” ngay thôi?”
Không thể không nói, Hoàng lão đại còn rất thông minh.
Lần này Vạn Thanh Thanh thật sự sợ hãi, nhớ tới đám đàn ông trong thôn, vừa xấu lại vừa bẩn, cô ta liền sợ tới mức phát run!
Giọng cô ta the thé nói, “Được rồi! Không phải là các anh muốn tiền sao? Tôi cho các anh một trăm vạn! Mang tôi ra ngoài!”
Thấy Hoàng lão đại không có hành động gì, Vạn Thanh Thanh nóng nảy, nắm lấy cổ áo anh ta nói, “Hai trăm vạn! Chỉ cần anh dẫn tôi ra ngoài mà thôi, không phải là anh muốn tiền sao? Số tiền này đủ rồi chứ?”
Mà Hoàng lão đại nói với vẻ tiếc nuối, “Tôi thật sự rất muốn lấy hai trăm vạn này, nhưng không có biện pháp, tôi cần người trong sơn trại yểm hộ tôi chạy trốn, nhưng bọn họ không cần thứ khác, tiền cũng không cần, chỉ muốn phụ nữ, tôi đành phải đưa cô cho bọn họ rồi…”
Anh ta nói xong, liền tách từng ngón tay của Vạn Thanh Thanh ra.
“Hơn nữa cô giết người tàn nhẫn như thế, tôi không dám đưa cô đi cùng, tôi bị cô hại đủ thảm rồi!”
Nói xong, anh ta xoay người rời đi!
“Không!”
Vạn Thanh Thanh hoàn toàn không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển như vậy, không phải những người này thích tiền như mạng sao? Vì sao không anh ta không cần tiền, nhất định là cô ta không cho đủ!
“Tôi tăng giá! Tôi cho anh 350 vạn, đây là tất cả tiền mặt của tôi rồi! Dẫn tôi rời đi, bọn họ muốn phụ nữ, tôi đi mua! Chỉ cần có thể đưa tôi ra ngoài, bọn họ muốn bao nhiêu phụ nữ tôi đều mua cho bọn họ!”
Hoàng lão đại hừ một tiếng, hất tay cô ta ra đi ra ngoài! Đây đã không còn là vấn đề tiền bạc, hơn nữa có tiền, bọn họ chưa chắc đã giữ được mạng!
Bọn họ mơ hồ bị Thương Trăn kéo lên thuyền giặc, bây giờ không vét được 500 vạn, chỉ sợ mình cũng bị bỏ tù, bọn họ đã hận Vạn Thanh Thanh thấu xương rồi!
Vạn Thanh Thanh thấy anh ta rời đi, vội vàng đuổi theo, nhưng mới theo ra, đã bị hai người đàn ông cao lớn thô kệch ngăn cản!
Quan hệ hữu nghị bọn họ luôn duy trì lúc trước là giả, nhưng bây giờ, ánh mắt bọn họ trở nên trắng trợn, tràn đầy dục vọng, khiến người ta buồn nôn!
Anh em nhà họ Hoàng không quay đầu lại rời đi, mặc cho Vạn Thanh Thanh kêu khàn giọng, cũng không quay đầu lại! Vạn Thanh Thanh biết dựa vào bọn họ vô dụng, nên cầu xin hai người trước mặt.
“Tôi có tiền, các anh thả tôi đi được không? Đến lúc đó tôi cho các anh tiền, mua càng nhiều phụ nữ cho các anh hơn!”
Hai người kia đột nhiên cười dâm, một người trong đó nói, “Không cần, phụ nữ mua được, cũng không đẹp bằng cô! Không đổi!”