Chương 406: Âm kém dương sai
“Phải nói trước, chuyện này không thể trách tôi được, nếu không phải cô giết người hấp dẫn chúng tôi tới đây, cô nhóc kia sẽ không có cơ hội chạy trốn! Cho nên chúng tôi đã cố gắng rồi, không nói năm trăm vạn, cô phải đưa cho tôi ít nhất ba trăm vạn!”
Hoàng lão đại nói như vậy, khiến Vạn Thanh Thanh tức giận!
“Bây giờ các anh không giúp tôi tìm người, đã muốn đòi tiền sao?” Cô ta cười sự khờ dại của bọn họ, “Nếu Thương Trăn trở về được, cô ta cố ý muốn trả thù các anh, các anh cho rằng mình sẽ chạy được sao? Nếu tôi là các anh, tôi nhất định sẽ bắt lấy Thương Trăn, lại bán cô ta vào trong núi rồi chạy, như vậy cho dù sau này chúng ta bị người nhà họ Phong tìm được, trong tay còn có lợi thế có thể dùng!”
Bình tĩnh mà xem xét, Vạn Thanh Thanh nói rất có đạo lý, nếu trong tay bọn họ không có Thương Trăn, cho dù lấy được tiền của Vạn Thanh Thanh, chỉ sợ tiêu dao không được mấy ngày.
Dù sao đã đắc tội người ta rồi, chẳng lẽ còn sợ đắc tội ác hơn chút nữa?
Nghĩ như vậy, hai anh em tạm thời không nhắc tới chuyện tiền nữa, “Được rồi, tìm người trước, nhưng bây giờ chúng ta sắp tới nơi đó rồi, nói không chừng con đàn bà Thương Trăn kia đã bị người trong sơn trại tìm được, bọn họ thường xuyên ra ngoài đốn củi, săn thú.”
Vạn Thanh Thanh vừa định nói chuyện, liền nghe có người đi tới, nói không chừng đã tìm được Thương Trăn!
Hoàng lão nhị hoảng sợ!
“Không thể nào? Sơn trại hẻo lánh như vậy, vậy mà có người tìm tới? Lúc này mới bao lâu mà? Bọn họ đi máy bay tới à!”
“Vậy làm sao bây giờ?” Vạn Thanh Thanh hơi luống cuống, hoàn toàn không còn tàn nhẫn như lúc giết người!
Hoàng lão đại quyết định thật nhanh, “Trốn vào trong sơn trại trước, đến lúc đó, bảo đàn ông trong sơn trại ra ngoài tìm, những người đàn ông này như chưa từng thấy phụ nữ, tôi nói là tặng Thương Trăn miễn phí cho bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ giúp chúng ta che giấu.”
“Sẽ sao?” Vạn Thanh Thanh có chút không chắc chắn, “Cảnh sát đã tìm tới nơi này, nói không chừng người trong sơn trại sợ hãi, tìm được cũng giao người ra ngoài?”
Hoàng lão đại nở nụ cười tàn nhẫn, “Cô không hiểu à, những người đó đều đọc ít sách, đều không biết pháp luật sẽ trừng trị bọn họ, mua bán người cũng như mua bán gia súc, căn bản không biết giấu phụ nữ là tội lớn cỡ nào.”
Lúc này Vạn Thanh Thanh mới yên tâm, “Được, chúng ta đi nhanh thôi!”
Ba người né tránh đội ngũ tìm tới, lẻn vào trong sơn trại, quả nhiên, người trong sơn trại nghe Hoàng lão nhị nói, tặng không một người phụ nữ, người trong thôn đều đồng ý, đợi cảnh sát tới, sẽ không tiết lộ tung tích của bọn họ, còn phái nhiều người ra ngoài tìm.
Mà lúc này Thương Trăn đang quay lưng về phía một cây đại thụ, mài dây thừng trên người.
Cô bắt đầu chạy, hoàn toàn không có thời gian cởi dây thừng trên tay mình, bây giờ tạm thời an toàn, mới bắt đầu mài dây.
Nhưng dây thừng là loại khó mài được, cô không ngủ một ngày một đêm lại không ăn không uống nước, đã không còn nhiều sức lực, động tác mài dây thừng cũng hữu tâm vô lực, lúc này cô rất hi vọng gặp được người, nhiều người tìm cô như vậy, chỉ cần gặp được một người là đủ rồi!
Nhưng cô không biết rằng, cô vừa vặn lỡ mất người tới sơn trại tìm cô.
Lúc cô mài tới xước da, dây thừng đều không tổn hại gì, giọng một người đàn ông đột nhiên vang lên, “Cô là ai?”
Thương Trăn giật mình quay đầu, thì thấy một người đàn ông bộ dạng rất thô điên cuồng!
Anh ta cũng thấy được Thương Trăn, hoảng sợ, dùng giọng điệu ngạc nhiên vui mừng ngôn ngữ nửa hiểu nửa không nói với Thương Trăn, “Ôi mẹ ơi, ôi! Tôi lớn như vậy chưa từng thấy phụ nữ nào đẹp đến thế!”
Thương Trăn quay lưng lại, hỏi anh ta, “Anh có thể cởi dây thừng giúp tôi không?”
Tuy cô quay lưng, nhưng bắp thịt toàn thân căng lên, có gì không đúng, cô sẽ lập tức bỏ trốn!
Ánh mắt người nọ đờ đẫn một lát, nhìn thấy dây thừng trói lấy cô, đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
“Cô là cô vợ bỏ trốn trong sơn trại khác sao?” Bởi vì phụ nữ trong sơn trại bọn họ đều bị cưỡng bức luân phiên, nếu anh ta chưa từng gặp Thương Trăn, vậy chắc chắn là người trong sơn trại khác chạy tới!
Trong lòng Thương Trăn biết người này không phải người tốt, nghe vậy, nhanh chóng chạy sâu vào trong rừng cây!
Nhưng cô để lại không ít dấu chân, còn bị trói chặt tay, chắc chắn không bằng người sinh sống trong ngọn núi này, cô nhanh chóng bị bắt! Tay của đối phương vội vàng muốn mò mẫm người cô, lại bị Thương Trăn dùng ánh mắt chấn nhiếp!
“Anh biết tôi là ai không? Người ở bên ngoài đang tìm tôi khắp nơi, bọn họ đều đang tìm tôi, anh dám động vào tôi, người trong sơn trại đừng mong dễ chịu!”
Tuy sắc mặt cô tái nhợt, nhưng khí thế cường đại! Đã chấn nhiếp người đàn ông tại chỗ!
Nhưng anh ta nghĩ lại, nở nụ cười rất thật thà phúc hậu, “Không sao, dẫn cô về nhà giấu đi, những người đó sẽ không tìm thấy, đợi kiểm tra rời đi, chúng ta lại kết hôn…”
Thương Trăn nhanh chóng nắm bắt được thông tin, người tìm cô, đã cách cô rất gần rồi!
Thương Trăn không kịp nghĩ nhiều, cô đã bị người đàn ông nâng lên, cuối cùng giấu trong xe vận chuyển củi.
Đàn ông ở đây ngu ngốc, nhưng anh ta rất thông minh, uy hiếp.
“Phụ nữ ở thôn chúng tôi phải cùng ngủ một lần, nếu cô thông minh, thì đừng phát ra âm thanh, nếu không thì, tôi cũng không cứu được cô.”
Lúc đó, trong lòng Thương Trăn vô cùng lạnh lẽo, không ngờ vận khí của cô tệ như vậy, cuối cùng vẫn đụng phải đám người kia, đúng là xui xẻo!
Lúc Vạn Thanh Thanh đến sơn trại, mọi người đều lộ ra ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm cô ta, trước đây cô ta cảm thấy đám đàn ông trong núi rất ngu ngốc, rất vô dụng, nhưng lúc đến nơi này, cô ta lại cảm thấy bọn họ mang tới loại áp lực đáng sợ cho cô ta! Cô ta sợ tới mức trốn sau lưng Hoàng lão đại, không dám ló đầu ra.
Bọn họ vừa vào, người điều tra đã tới.
Cảnh sát dẫn đầu nói với trại chủ, “Các ông từng thấy người phụ nữ này hay không?” Anh ta lấy ảnh Thương Trăn ra, trại chủ tập hợp hết đàn ông trong thôn lại, bọn họ đều nói chưa từng gặp.
Cảnh sát không kiên nhẫn nhíu mày, “Tốt nhất là các người nên thành thật một chút được không? Đừng nghĩ rằng tôi không biết hoạt động ngầm của mấy người, không tìm thấy chứng cứ, tôi sẽ không nói, nhưng người phụ nữ này rất quan trọng! Nếu các người thấy mà không báo, như vậy người trong sơn trại đừng nghĩ sẽ yên tâm!”
Anh ta nói rất nghiêm trọng, những người trong núi đều không cho là đúng.
Không phải chỉ là phụ nữ thôi sao? Đừng nói bọn họ chưa tìm được, cho dù tìm được, không giao ra, bị phát hiện, quốc gia còn có thể vì đám phụ nữ này bắn chết bọn họ sao?
Cho nên lại cùng lắc đầu lần nữa.
Cảnh sát hơi tức giận, lấy ảnh Vạn Thanh Thanh, anh em nhà họ Hoàng ra, còn có ảnh của tên “tiểu bạch kiểm”, “Còn mấy người này nữa, các anh từng thấy chưa?”
Bây giờ mọi người đều mờ mịt liếc mắt nhìn đối diện một cái, sau đó lắc đầu, nói chưa từng gặp.
Mà trên thực tế, ba người kia được bọn họ giấu trong hầm ngầm, người ngoài tuyệt đối không tìm thấy.
Cảnh sát không tin bọn họ, tìm từng nhà, không phát hiện được người cần tìm, chỉ trong chớp mắt càng thêm bực bội, đám xấu xa này!