Chương 393: Ý xấu càng lúc càng nhiều
Vạn Thanh Thanh bị đánh mơ hồ xong, nhanh chóng được kéo ra, nhưng trước khi cô ta đi, vẫn luôn dùng ánh mắt âm u nhìn Thương Trăn, thấy thế Thương Trăn nhíu mày.
Phong Hành Diễm không chú ý chuyện này, anh suy nghĩ một vấn đề càng nghiêm túc hơn, nói với Thương Bách Tề, “Bác thu dọn một phen, chuyển đến nhà họ Phong đi.”
Bởi vì không chỉ có Vạn Thanh Thanh, rất nhiều người còn muốn Thương Trăn chết, không làm gì được ở biệt thự nhà họ Phong, sẽ tìm Thương Bách Tề, không bằng giải quyết cho xong chuyện này, khiến người khác không có cửa.
Vẻ mặt Thương Bách Tề mơ hồ, vội vàng lắc đầu, “Cha vợ đến nhà con rể ở sao được? Không phải là tôi không có chỗ ở.”
Thương Trăn cũng cảm thấy kỳ lạ, vội vàng ngăn cản, “Tiếp tục phái người tới nhà họ Thương được rồi…” Cô liếc mắt nhìn Thương Bách Tề một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, “Người như cha em, chỉ cần tìm tâm phúc cho ông ấy thì không sao đâu.”
Thương Trăn nói như vậy, Thương Bách Tề không dám phản bác, đừng nhìn bây giờ ông rất oai ở trong công ty, là vì Phong Hành Diễm cho ông một quản lý vô cùng đắc lực, một khi đề cập tới tình cảm, ông sẽ dễ dàng mềm lòng, lại tìm một người nữa cũng được, ông càng mừng rỡ vì tự tại.
Chuyện nơi này giải quyết xong, Phong Hành Diễm muốn mang Thương Trăn rời đi, rõ ràng là ngay cả thời gian ăn cơm cũng không muốn dành ra, bởi vì bên ngoài quá nguy hiểm, có người tới cướp Trăn Trăn bất cứ lúc nào, loại cảm giác này thật sự rất tệ!
Thương Trăn cảm thấy khó hiểu có chút áy náy nhìn Thương Bách Tề, Thương Bách Tề lại hào phóng vẫy tay bảo bọn họ đi, bây giờ mỗi ngày ông không có nhiều chuyện phải làm, lại có tiền, hẹn mấy người bạn ra ngoài ăn cơm đánh bài thâu đêm, thú vị biết bao nhiêu! Tuy ông còn trẻ, nhưng bắt đầu hưởng phúc rồi!
Bên kia, Lý Uyển Oánh đang cãi nhau với ông Nghiêm.
“Không có khả năng, cơ thể của cậu chủ tôi biết rất rõ, tuyệt đối không có bất luận vấn đề hay di chứng gì.” Ông Nghiêm rất chắc chắn nói.
Lý Uyển Oánh chuẩn bị rất đầy đủ, “Tôi tìm Tô Vi hỏi, có đôi khi tác dụng tâm lý sẽ tạo thành chướng ngại đối với vấn đề kia. Hơn nữa không nhất định do bệnh tạo thành, còn có khả năng là trời sinh…”
Nói tới đây, Lý Uyển Oánh lộ ra biểu cảm tan vỡ, trước đây bà ấy thường xuyên nói với Phong Hành Diễm, anh là người có vị hôn thê, ngàn vạn lần không được có bất luận hành động tình dục trước khi kết hôn với người phụ nữ khác, tuy mỗi lần Hành Diễm cảm thấy rất bực, nhưng theo tin tức đáng tin, trước khi Hành Diễm làm với Trăn Trăn, đều không chạm qua bất kỳ người phụ nữ nào, mới đầu bà ấy còn tưởng rằng khuyên bảo của mình có tác dụng, bây giờ nghĩ lại, suy nghĩ rất đáng sợ!
Nghe Lý Uyển Oánh nói vậy, ông Nghiêm lộ ra biểu cảm hoài nghi, nhưng cậu chủ nhìn có vẻ… Ừm, không giống mà!
“Tóm lại, phát hiện sớm, chữa trị sớm! Trước đây tôi không quan tâm Hành Diễm, chuyện gì cũng cảm thấy thằng bé có thể làm tốt, tôi làm mẹ thật sự quá mất chức rồi!”
“Bà đừng nói như vậy, tôi là bác sĩ gia đình, tôi đều…” Trước đây ông ta làm kiểm tra toàn thân, sẽ không cố ý kiểm tra phương diện này!
“Tóm lại đợi Hành Diễm trở về, ông kiểm tra giúp thằng bé, trọng điểm kiểm tra nơi đó…”
“Được, được, có thể!”
Hai người bàn bạc xong, Phong Hành Diễm và Thương Trăn đúng lúc trở về, bởi vì trước đó gọi điện, cho nên Lý Uyển Oánh không ăn trước, quyết định đợi bọn họ, đồ ăn đều còn nóng.
Không thể không nói, sau khi trở về nhà họ Phong, Thương Trăn cảm thấy rất thoải mái, có lẽ ở trong tiềm thức cô đã coi nhà họ Phong là nhà mình, đây là kết quả đám Lý Uyển Oánh và Phong Hành Diễm cùng cố gắng.
“Mẹ nuôi, thực ra mẹ không cần đợi chúng con đâu…” Thương Trăn cảm thấy rất xấu hổ, cho tới nay, đều là Lý Uyển Oánh chăm sóc cô nhiều hơn.
“Không sao không sao, mẹ nhàn rỗi, mỗi ngày vốn sẽ không cảm thấy đói bụng, vẫn là ăn cơm cùng bọn con sẽ thú vị hơn!”
Thương Trăn mím môi cười, trong đôi mắt sáng tràn đầy cảm động, nhưng khi cô nhìn thấy đồ ăn trước mặt, tươi cười cứng lại.
Cá sạo hấp, thịt kho tàu, hàu nướng than, dê hun khói…
“Mẹ nuôi, đây… Là canh gì thế?” Thương Trăn vươn tay lấy một chén có phần sánh, trong lòng xuất hiện dự cảm không tốt.
“Món đó… Là canh pín hươu hầm đông trùng hạ thảo!”
Mặt Thương Trăn tái xanh bỏ xuống, chỉ vào một bát khác nhìn ra được là rùa đen nấu thành thịt kho tàu hỏi, “Bên trong có những gì ạ?”
Lý Uyển Oánh nói, “Đó là rùa đen hầm rắn độc! Sản sinh ra âm bổ dương thượng!”
Ăn những thứ này sẽ nóng đúng không?
Thương Trăn rất thông minh không hỏi, lựa chọn món mình có thể ăn.
Phong Hành Diễm cũng phát hiện không thích hợp, “Mẹ, mấy món này là sao vậy? Không phải là nhà chúng ta ăn thanh đạm sao?”
Nhà họ Phong chú trọng dưỡng sinh, ít ăn mấy thứ này, cho dù ăn cũng không phải làm như vậy.
Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Phong Hành Diễm Lý Uyển Oánh hơi chột dạ nói, “Là mẹ! Mẹ cảm thấy cơ thể mình yếu hơn, cần bồi bổ, mỗi ngày các con đều bận rộn, chắc chắn cũng cần phải bồi bổ! Nhanh ăn cơm đi!”
Phong Hành Diễm không hoài nghi chuyện khác, bởi vì món nào cũng sản sinh ra bổ âm thượng dương, cho nên lúc anh ăn cơm, muốn Thương Trăn ăn nhiều rắn độc hầm rùa đen một chút!
Món này rất bổ, Thương Trăn muốn từ chối, nhưng sợ từ chối rồi, Phong Hành Diễm lại cho cô uống canh pín hươu hầm đông trùng hạ thảo, lúc này mới nghiến răng ăn.
Vẻ mặt cô không thay đổi, nhưng trong lòng điên cuồng châm chọc, lần này thật sự hại tới mình rồi! Nhưng cô không thể nói, nếu không Phong Hành Diễm biết cô cố ý dẫn Lý Uyển Oánh sai đường… Hậu quả sẽ rất đáng sợ.
Cho nên Thương Trăn không nói một lời ăn sạch bát anh gắp.
Phong Hành Diễm cố ý vòng qua canh pín hươu hầm đông trùng hạ thảo, anh vốn là vượng hỏa, mỗi ngày phát tiết tinh lực đều không có chỗ phát tiết, uống thêm bát này vào, trừ phi anh muốn khó chịu cả tối… Bây giờ anh còn sợ hãi loại khó chịu này, sau khi ăn xong có thời gian lại đi vận động một tiếng đi.
Thấy Phong Hành Diễm không ủng hộ như vậy, Lý Uyển Oánh sốt ruột, tự mình múc một bát đưa cho anh, “Đây là mẹ đặc biệt nấu cho con ăn đấy! Lúc trước con bị bệnh, mẹ không dám bồi bổ cho con, nhân cơ hội này, con ăn nhiều một chút, mẹ ninh cả buổi chiều đấy!”
Bà ấy vừa nói vậy, Phong Hành Diễm hơi mất hứng, “Cơ thể của mẹ không khỏe còn xuống bếp làm gì?”
Nhỡ đâu không thoải mái chỗ nào, khi nào anh mới ôm được nàng dâu trở về… Cha anh cũng thật là, nói có chuyện trọng đại sẽ không về nhà trong một thời gian, giao cho bác sĩ nữ khác anh cũng lo lắng.
Lý Uyển Oánh cười ngượng ngùng, “Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng, con nếm xem mùi vị thế nào?”
Phong Hành Diễm bất đắc dĩ uống một ngụm, người một nhà nắm tay cùng ăn trong lúc nguy nan hai năm, tình cảm này không phải người khác có thể so được, cho nên anh không muốn Lý Uyển Oánh thất vọng.
“Uống ngon…” Tuy anh cảm thấy bình thường, còn không biết Lý Uyển Oánh cho vị thuốc đông y gì vào, nhưng anh vẫn mở miệng nói lời hay.
Lý Uyển Oánh thuận thế nói, “Vậy con uống hết đi! Không đủ trong nồi còn nữa!”
Phong Hành Diễm lập tức nói, “Đủ rồi, một bát là đủ rồi!”
Thương Trăn không nhịn được nở nụ cười vui sướng khi người ta gặp họa, Phong Hành Diễm nghiêng đầu nhìn, nhìn thẳng vào đôi mắt như tràn đầy vì sao của cô, anh hơi thất thần.