Chương 380: Bỏ thêm thuốc vào sữa
Nhìn thấy anh đứng lên đưa sữa đến trước mặt cô, Thương Trăn nhướng mày.
“Em không cần, sau khi đánh răng xong, em không ăn uống gì nữa.”
Phong Hành Diễm giật mình: “Không sao, lát nữa em có thể dùng nước súc miệng.”
Thấy Thương Trăn còn muốn từ chối, anh lộ ra vẻ mặt đáng thương: “Đây là lần đầu tiên anh xuống bếp hâm nóng sữa cho em, cho anh chút mặt mũi được không?”
“Chỉ cần em uống xong, anh liền trở về ngủ?” Thương Trăn nhận lấy, ý tứ sâu xa hỏi.
Phong Hành Diễm xấu xa nghĩ: “Chờ em uống xong, nói không chừng liền theo anh về, ngủ, đương nhiên là ngủ!”
Anh liên tục gật đầu: “Đúng, em uống xong, anh đi ngay!”
Thương Trăn cầm cốc lên, giả bộ muốn uống, một giây này, Phong Hành Diễm nín thở.
Cho đến bây giờ, anh chưa từng làm loại chuyện bỏ thuốc người khác, cho nên vẫn rất chột dạ, nhưng sự khát vọng với Thương Trăn đã vượt qua sự chột dạ kia, anh nhìn chằm chằm cốc sữa, hai mắt hơi sáng lên.
Thương Trăn khẽ cười: “Anh thì sao? Sao anh không uống?”
Trong lòng Phong Hành Diễm nhẹ nhàng thở ra, anh từ bên cạnh cầm một cốc sữa lên, nói: “Anh và em cùng uống, như vậy được rồi chứ?”
Thương Trăn nhìn cốc của mình, lại nhìn sang cốc của Phong Hành Diễm, đột nhiên nói.
“Anh không ngại em và anh đổi cốc sữa cho nhau chứ?”
Phong Hành Diễm nghe thấy thế, giật mình nhìn cô.
Thương Trăn không nhịn được cười: “Sao thế? Không thể đổi được à? Hay là trong cốc em có thứ gì?”
“Sao có thể như vậy được!” Phong Hành Diễm lập tức nói, sau đó cắn răng đổi cốc với cô: “Chỉ là sữa bò bình thường thôi, chẳng lẽ anh lại hại em…”
Sau khi đổi cốc sữa, Thương Trăn nhìn thấy anh cầm cốc sữa không nhúc nhích gì, cười xấu xa hỏi: “Sao anh không uống?”
Phong Hành Diễm nhìn về nơi khác: “Anh… Anh chưa khát.”
Nhưng Thương Trăn giống như cố ý đối nghịch với anh, không buông tha.
“Em không biết, anh nhất định phải uống hết, anh uống xong, em mới có thể uống, nếu không, ngộ nhỡ uống không ngon thì sao? Anh thử độc cho em xem trước.”
Nếu chỉ là sữa bình thường, sao có thể không ngon?
Phong Hành Diễm bất đắc dĩ nhìn cô, sau đó giả bộ không tình nguyện, hơi ngửa đầu lên uống cạn cốc sữa trong tay, thật ra, tảng đá trong lòng anh buông xuống.
Trên thực tế, anh đã sớm đoán được Thương Trăn sẽ muốn đổi cốc sữa với anh, cho nên ngay từ đầu, cốc sữa mà anh đưa cho Thương Trăn là cốc không có bỏ thêm thuốc… Nói chuyện yêu đương còn phải đấu trí đấu dũng, chắc hẳn không ai như thế.
Sau khi uống xong, anh dốc ngược cốc: “Như thế được rồi chứ?”
Thương Trăn thấy anh thật sự uống hết, cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ sữa này không vấn đề gì?
Trước đó cô đã ngửi qua cốc sữa kia và cốc sữa trong tay cô, đều không có vị gì khác ngoài sữa, chẳng lẽ là do cô lấy bụng tiểu nhân, đo lòng quân tử ư?
Phong Hành Diễm ho khan một tiếng, thúc giục: “Em uống nhanh đi, uống xong rồi nghỉ ngơi sớm.”
Thương Trăn gật đầu, uống một ngụm.
Thấy cô uống, Phong Hành Diễm có chút kích động, xong rồi.
Nhưng một giây sau, một nụ hôn mang theo mùi sữa dừng trên môi anh, Thương Trăn dùng sức đẩy ngã anh lên sofa, ở phía trên hôn anh, trong quá trình hôn, cô cạy mở hàm răng của anh, đem toàn bộ sữa đẩy sang cho anh.
“Em…” Phong Hành Diễm mở to mắt ra nhìn!
Thương Trăn ngẩng đầu lên, cười vô tội: “Sao nào? Anh đang trách em hôn anh à? Thì ra anh không muốn em hôn anh…”
Giọng nói của cô giống như rất thất vọng…
“Không phải, làm sao em…” Vốn dĩ Phong Hành Diễm có chút sốt ruột, sau đó nhanh chóng đè xuống, nhíu mày nói “Anh vừa uống một cốc, anh không uổng nổi nữa, tự em uống đi.”
“Thật ư?” Thương Trăn trừng mắt nhìn anh, lúc này Phong Hành Diễm ngồi, cô mặc một chiếc áo choàng tắm dài, lấy một tư thái quyến rũ ngồi trên người anh, ánh mắt lấp lánh, cười như không cười, hỏi.
“Cho dù là em đút cho anh uống, anh cũng không uống? Có phải là anh ghét bỏ em?”
“Anh không có…” Phong Hành Diễm tuyệt đối không muốn nếm thử mùi vị như tối hôm qua nữa, anh đến tìm Thương Trăn là để phản công, không phải là đến ăn khổ.
Thương Trăn lại không buông tha cho anh, cô cười nói: “Anh có ghét bỏ em hay không, thử một chút thì biết.”
Sau khi nói xong, cô lại ngửa đầu lên uống một ngụm, cúi đầu chạm vào anh, ý tứ kia rất rõ ràng, nếu anh trốn tránh, chính là ghét bỏ em!
Lúc này, trong đôi mắt xinh đẹp của cô tràn đầy ý cười, đôi môi đỏ hồng mềm mại, hầu kết của Phong Hành Diễm lên xuống, biết rõ là không nên, nhưng mỹ nhân trong ngực, loại tình huống này, làm sao có thể nhịn được.
Thương Trăn được như ý nguyện hôn lên môi anh, nụ hôn của cô nóng rực lại mát lạnh, cho dù người ta có nếm thử bao nhiêu lần vẫn sẽ cảm thấy si mê trong đó, vì thế trong lúc vô thức, Phong Hành Diễm lại bị cô đút phần sữa có bỏ thêm thuốc!
Đây quả thực là không thể chơi!
Cảm thấy cơ thể không chịu khống chế bắt đầu nóng lên, anh hơi cong người, ý đồ che giấu xấu hổ, nhưng dáng vẻ của Thương Trăn lại có chút chơi đến nghiện.
Thấy cô vẫn luôn dùng một loại ánh mắt rất sạch sẽ, rất quyến rũ nhìn mình, trong lòng Phong Hành Diễm là một ngọn lửa! Sao có thể chỉ để một mình anh trúng chiêu, muốn chết thì cùng chết!
Nghĩ như thế, anh đột nhiên nhận lấy chiếc cốc trong tay Thương Trăn, xấu xa cười một tiếng với cô.
“Anh đã chứng minh, anh không chê em, vậy còn em? Em ghét bỏ anh ư?”
Thương Trăn ý thức được không ổn, vội vàng muốn chạy, nhưng lại bị Phong Hành Diễm đè eo lại, cô chạy đi đâu được?
Một giây sau, trời đất quay cuồng, cô bị Phong Hành Diễm đẩy ngã trên sofa, bị phản công!
Không để ý đến Thương Trăn giãy dụa, Phong Hành Diễm uống hết sữa bò, hướng về phía đôi môi nhỏ nhắn của cô, đút cho cô uống!
Thương Trăn nghiêng đầu, liều mạng phản kháng, nhưng bị Phong Hành Diễm không chế sức lực giữ lấy, cô căn bản không từ chối được! Vốn dĩ so với người bình thường, sức lực của cô lớn hơn nhiều, lại giãy dụa, nhưng sau cùng vẫn uống hết sữa.
Xong đời, trong này tuyệt đối có vấn đề!
Sau khi ép buộc cô uống hết, Phong Hành Diễm hôn cô đến nghiện, không buông cô ra, mà chính là thuận thế xé trang phục của cô, càng thêm dùng sức hôn cô, giữ lấy cô, không cho cô phản kháng.
Từ sau khi cô nhiễm bệnh, Phong Hành Diễm luôn dùng thái độ cẩn thận, dịu dàng để đối xử với cô, bị đối xử dã man như thế này, ngoại trừ lần đầu tiên, bây giờ một lần nữa ôn lại, có chút cảm giác kích thích khác thường.
“Cho anh đi Trăn Trăn, tối hôm qua em quá xấu xa, nhất định phải đền bù tổn thất cho anh!”
Lúc này, Phong Hành Diễm hoàn toàn quên đi kế hoạch của anh, anh muốn trêu chọc Thương Trăn đến mức cô không chịu được, thút thít cầu xin anh, sau đó anh mới ăn cô, như thế nhất định có cảm giác thành tựu.
Nhưng hiện tại anh chỉ muốn nghe theo tiếng lòng của mình, nhanh chóng chiếm hữu cô.
“Không được, không được!” Thương Trăn đã không còn sức lực gì, nhưng vẫn còn lý trí: “Đây là phòng của mẹ nuôi!”
“Hiện tại còn gọi là mẹ nuôi ư?” Phong Hành Diễm buông tầm mắt xuống, nhéo mặt cô, cưng chiều cười nói “Em có thể gọi thẳng là mẹ, hoặc là mẹ chồng.”
Mặt Thương Trăn hơi ửng đỏ: “Anh nhanh dậy đi, mẹ nuôi sắp quay lại rồi!”
Phong Hành Diễm có hơi bất mãn bĩu môi: “Được, chúng ta về phòng tiếp tục.”
Sau khi nói xong, anh kiềm chế dục vọng của mình, bế Thương Trăn lên, Thương Trăn khẽ kêu một tiếng: “Nhanh thả em xuống!”