Chương 378: Một lần thì một lần
Phong Hành Diễm cảm nhận được ánh mắt của Nhạc Mộng Như, ánh mắt lóe lên.
“Một lát nữa, tôi sẽ cho người đưa phí điều dưỡng đến nhà họ Nhạc, nể mặt quen biết nhiều năm, lần này, là một lần cuối cùng, sau này, tôi và Trăn Trăn đều không muốn nhìn thấy cô nữa, nếu cô còn tái phạm, như vậy nhà họ Nhạc không cần tồn tại nữa.”
Mặc dù anh nói rất nhẹ, nhưng tin tức trong đó lại làm cho Nhạc Mộng Như muốn hộc máu.
Ý tứ của Phong Hành Diễm chính là, hiện tại anh cũng không muốn nhìn thấy cô ta?
Nhiều năm như thế, trong nháy mắt giống như trở thành bọt biển, tất cả những mơ tưởng của cô ta đều bị một câu này của Phong Hành Diễm phá vỡ, anh lạnh lùng như thế, không thể lay động.
Cuối cùng, Nhạc Mộng Như ngất đi.
Ngã xuống, bảo vệ được bộ phận quan trọng, cô ta không quá đau, sinh non cũng sẽ không khiến người ta không thể chịu đựng được, điều thật sự khiến cho cô ta sụp đổ, chính là niềm tin của cô ta bị vỡ vụn! Cô ta muốn được vẻ vang, muốn trở thành người ở trên cao, lần này, hoàn toàn không có.
Sau khi Nhạc Mộng Như được đưa đi chữa trị, viện trưởng rất thức thời để Thương Trăn có không gian nghỉ ngơi, bọn họ hẹn thời gian ngày khác sẽ tiến hành giao lưu học thuật, hôm nay xem như xong.
Thương Trăn gật đầu, cô hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.
Trên đường đi, Phong Hành Diễm đoán chừng nét mặt của cô, ho khan hai tiếng, nói: “Em còn đang bởi vì Nhạc Mộng Như mà tức giận ư?”
Thương Trăn liếc thoáng qua anh, cười như không cười: “Anh thì sao? Hôm nay cô ta thê thảm như thế, anh và cô ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, không có chút nào đau lòng sao?”
Phong Hành Diễm giật mình, vội nói: “Anh quen biết em lâu hơn, hơn nữa là do cô ta tự mình muốn ngã xuống, anh đồng tình với cô ta làm gì?”
Thương Trăn hừ một tiếng: “Nếu em chuẩn bị trả thù cô ta thì sao? Cứ như thế buông tha cho cô ta, em không cam tâm.”
Phong Hành Diễm nhìn thoáng qua cô, nghiêm túc nói: “Nếu như em muốn trả thù cô ta, vậy thì để anh đến làm?”
“Vì sao?” So đo với một người phụ nữ, đây không phải phong cách của anh.
Phong Hành Diễm nắm tay cô, nhỏ giọng nói: “Không có gì, anh chỉ không muốn em phiền lòng vì những người không quan trọng này, cũng không muốn bọn họ làm bẩn tay em.”
Thương Trăn cười, làm khó anh: “Nhưng anh vừa mới nói, anh buông tha cho cô ta, bây giờ vì em mà trở mặt, anh không cần danh tiếng nữa sao?”
Trong đôi mắt tím của Phong Hành Diễm lóe lên ý cười: “Anh nói một là một, không nói hai, nhưng ai bảo anh là thê nô chứ? Cấp bậc của em cao hơn anh, cho nên anh phục tùng theo chỉ thị của em, có gì không đúng chứ?”
Thương Trăn thấy anh tốn hết tâm tư để dỗ cô, cô cười, lắc đầu nói: “Sao càng ngày miệng lưỡi của anh lại càng trơn tru thế?”
Phong Hành Diễm đột nhiên đến gần cô, trong xe, hai mắt anh hơi tỏa sáng, nhỏ giọng nói bên tai cô.
“Em không biết à? Người đàn ông được thỏa mãn rất dễ nói chuyện, nếu như em sẵn lòng để cho anh ăn no, so với hiện tại, anh còn ngoan ngoãn nghe lời hơn, em cân nhắc một chút, nữ vương của anh!”
Thật ra Phong Hành Diễm càng muốn trực tiếp dốc sức, nhưng hôm nay tâm trạng Thương Trăn không tốt, anh không thể không hoãn lại kế hoạch này, trước tiên làm cô ổn định rồi nói.
Thương Trăn lắc đầu.
“Thật ra… Như thế cũng tốt!”
Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên u ám.
“Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo mới khó, trong vô hình, Nhạc Mộng Như được anh che chở nhiều năm như thế, sau khi mất đi, mỗi ngày trôi qua, cô ta sẽ chỉ càng thêm buồn bực, cảm thấy không công bằng, oán trách trời đất, từ trước đến nay, lòng dạ cô ta cao hơn trời, loại tính tình này, cuối cùng sẽ hủy hoại cô ta, không cần em ra tay.”
Cho dù đang dùng một giọng nói lạnh lùng nhất để dự đoán kết cục bi thảm của đối phương, nhưng Thương Trăn lại mang đến một loại cảm giác tàn nhẫn sạch sẽ, giống như tuyết trắng không nhiễm bụi trần.
Phong Hành Diễm không khỏi cảm thán, đây chính là người anh thích!
Cho dù anh ngóng trông Thương Trăn có thể giống như trước, nhưng nói cho cùng, sau khi thích cô, cô như thế nào anh đều thích.
Sau khi trở về, Lý Uyển Oánh đã kiễng chân chờ mong cả ngày, có lẽ bà ấy chính là bà mẹ chồng phải lo nghĩ nhiều nhất, vừa phải quan tâm đến việc con trai có di chứng gì không thể nói, lại vừa lo lắng Trăn Trăn vì thế mà ghét bỏ con trai bà ấy, đủ loại nỗi khổ không nói nên lời.
Phong Tiểu Duyệt biết rõ mọi chuyện, lại không thể nói, cô ấy đã hứa với anh họ, không thể đem sự cố xấu hổ của anh nói ra!
Thương Trăn vừa về đến nhà liền nhận được sự quan tâm của Lý Uyển Oánh.
“Trăn Trăn, mọi người đang chờ con về cùng nhau ăn cơm! Hôm nay con làm việc có mệt không? Theo như mẹ thấy, con không nên đi chữa bệnh từ thiện, làm bác sĩ rất vất vả! Con ở nhà theo mẹ đi dạo phố, làm đẹp, phụ nữ phải đối xử với mình tốt một chút!”
Thương Trăn được Lý Uyển Oánh một đường đón tiếp vào nhà, còn giành thời gian trừng mắt nhìn Phong Hành Diễm, nói với anh: “Hôm nay con chạy nhanh như thế làm gì? Mẹ hầm canh cho con, con chưa uống liền đi mất, chẳng qua bây giờ nhà bếp còn đang hâm nóng, con nhanh đến uống đi! Nếu không uống hết, mẹ sẽ bảo Trăn Trăn không để ý đến con nữa, có đúng không Trăn Trăn?”
Lý Uyển Oánh hỏi Thương Trăn.
Thương Trăn rất nể tình gật đầu, cười như không cười nhìn Phong Hành Diễm.
“Dạ, mọi chuyện con đều nghe theo mẹ nuôi.”
“Mẹ!” Phong Hành Diễm cảm thấy mẹ anh càng ngày càng không đứng đắn, nhưng hết lần này đến lần khác, Trăn Trăn luôn nghe lời mẹ anh, làm hại anh ở nhà luôn không có uy quyền như trước.
“Con còn không đi?” Lý Uyển Oánh chống nạnh, nhấn mạnh một lần. Phong Hành Diễm không còn cách nào khác, đành phải đi đến nhà bếp trước, tạm thời cho mượn vợ.
Sau khi Phong Hành Diễm đi, Lý Uyển Oánh dẫn theo Thương Trăn đi đến nhà ăn, lúc ăn cơm, Phong Tiểu Duyệt và Phong Tứ Hải đều không ở đó, Lý Uyển Oánh gắp đồ ăn cho Thương Trăn, nói.
“Chúng ta ăn trước, không cần chờ Hành Diễm, sau khi uống xong bát thuốc bổ kia, mẹ đoán thằng bé cũng no bụng.”
Thương Trăn kỳ quái nhìn bà ấy: “Mẹ nuôi, mẹ đuổi Phong Hành Diễm đi là có chuyện gì muốn hỏi con ư?”
Lý Uyển Oánh gật đầu: “Chuyện đó… Trăn Trăn… Con ăn trước đi.”
Thương Trăn buông đũa xuống: “Mẹ nuôi, có chuyện gì thì mẹ cứ việc nói thẳng.”
Lý Uyển Oánh thấy vẻ mặt Thương Trăn giống như thường, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy mệt mỏi, hoàn toàn không có dáng vẻ được tưới nhuần, trong lòng càng không nắm chắc…
“Thật ra chuyện này mẹ không nên hỏi, nhưng nếu không hỏi, mẹ cảm thấy khó chịu.”
Thương Trăn khẽ cười, ôn hòa hỏi: “Mẹ nuôi có thể hỏi con bất kỳ chuyện gì.”
Thấy Thương Trăn ngoan ngoãn nghe lời, Lý Uyển Oánh có thêm dũng khí, gật đầu nói.
“Trăn Trăn, mẹ hỏi con, Hành Diễm, thằng bé… Sau khi khỏi bệnh, có di chứng gì không?”
“Không ạ, sao mẹ lại hỏi thế?” Thương Trăn kỳ quái nhìn bà ấy.
Lý Uyển Oánh dứt khoát hỏi: “Tối hôm qua, con và Hành Diễm… Thân thiết?”
Thương Trăn sửng sốt, chậm rãi gật đầu, chuyện tối hôm qua, nếu muốn giấu diếm, nhất định là không được, hai nhân vật chính cùng nhau mất tích, hơn nữa là ở khu nhà cũ của nhà họ Phong, Lý Uyển Oánh nhất định đoán được.
Lý Uyển Oánh kích động, nhưng bà ấy cưỡng ép đè xuống, thận trọng, nhỏ giọng hỏi: “Tối hôm qua… Hai đứa… Mấy lần?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Thương Trăn trở nên cổ quái, bị người ta hỏi như thế, cô thật sự xấu hổ!
Lý Uyển Oánh cởi mở, nhưng Thương Trăn rất nội liễm.
“Một lần.”
Sau cùng Thương Trăn vẫn nói thật, lúc này, Lý Uyển Oánh lộ ra vẻ mặt giống như tim đã chết!