Chương 271.1: Dẫn anh đi thăm quan
Nếu nơi này không phải nơi cô mất mạng, nếu những chuyện này không xảy ra, Thương Trăn nghĩ cô sẽ vui vẻ, bởi vì cô rất thích nơi này, cũng vì có một người, có thể dụng tâm như vậy, nhớ kỹ toàn bộ thói quen và yêu thích của cô, cũng kiên định thực thi nó.
Đây là loại cảm giác không thoải mái, rất mâu thuẫn, khiến trái tim lạnh lẽo của cô giống như bị chia thành hai nửa, một nửa là đau đớn, một nửa là đang giãy dụa, lý trí đang im lặng, tình cảm đang thét chói tai.
Nhưng có một số chuyện Phong Hành Diễm nói đúng, cô không nổi điên, cô không yếu ớt như vậy, trước khi tiến vào, cô cảm thấy trái tim như bị bóp chặt, không thở nổi! Nhưng sau khi đi vào, vậy mà cô im lặng đến đáng sợ.
Nếu thật sự muốn nói khác gì đó, hẳn là bi ai ở sâu trong lòng cô… Một loại bi ai rất sâu rất sâu, có lẽ ông trời không thể nhìn cô vui vẻ, lúc ban cho cô vui vẻ đều tàn nhẫn cướp đi, có lẽ toàn bộ chuyện này vốn là cố ý, là âm mưu nhằm vào cô đã lâu.
“Những thứ này, chẳng lẽ em đều không thích sao?”
Dạo qua một vòng, hi vọng của Phong Hành Diễm vỡ vụn, tuy Thương Trăn nghe, nhưng Phong Hành Diễm không nhìn thấy một chút vui sướng nào trên mặt cô.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm thấy thất bại! Anh ước gì có thể nắm chặt lấy áo Thương Trăn, chất vấn cô là vì sao!
Nhưng nhìn đôi mắt hờ hững của cô, anh không nói được một chữ, giống như bị rút hết sức lực.
“Nơi này rất tốt.”
Lời Thương Trăn nói, khiến đôi mắt Phong Hành Diễm sáng rực nhìn cô, giống như tỏa sáng sức sống lần nữa!
“Em đã cảm nhận được thành ý của anh, vậy em hỏi anh lần nữa, anh… Thật sự muốn biết vì sao em lại đối xử với anh như vậy à? Một khi nói ra chân tướng, mọi chuyện sẽ không trở về được, cho dù như vậy, anh vẫn muốn biết sao?”
Phong Hành Diễm nghe lời Thương Trăn nói, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác không xác định, hơn nữa khi ánh mắt Thương Trăn nhìn qua, trong đầu anh giống như có thứ gì kêu gào bảo anh đừng biết chân tướng!
“Anh muốn biết.”
Nhưng cuối cùng, dục vọng muốn biết chiếm thượng phong.
Thương Trăn híp mắt, đột nhiên nở nụ cười, “Anh đã dẫn em đi tham quan, kế tiếp, em cũng dẫn anh đi tham quan.”
Cô dẫn anh đi tham quan?
Cảm giác kỳ lạ lâu lắm không thấy xuất hiện, từ trước tới giờ Thương Trăn chưa từng vào đây, dẫn anh đi tham quan cái gì?
Thương Trăn dẫn anh ra ngoài, đi thang máy tới tầng một, Phong Hành Diễm vốn tưởng rằng Thương Trăn muốn dẫn anh ra ngoài, nhưng không, Thương Trăn rẽ ở ngã rẽ, dẫn Phong Hành Diễm tới trước cửa rất khuất, mở cửa đi vào, phát hiện nơi này chỉ là một kho hàng.
Nhưng Thương Trăn không dừng lại, mà dẫn anh đi khắp ngõ ngách kho hàng, trên tường không có khe hở, đột nhiên đẩy một cánh cửa ra!
“Nơi này?”
Phong Hành Diễm nhanh chóng nghĩ tới, bởi vì Thương Trăn muốn nghiên cứu virus K, cho nên lúc trước Bàng Thất hỏi anh, anh nói xây một tầng hầm ngầm, nhưng không gian dưới đất này, anh đều chưa kịp hỏi, sao Thương Trăn biết được?
Đi vào thang máy, lúc cửa thang máy mở ra, Thương Trăn cười nói với anh.
“Hoan nghênh đi tới thế giới dưới đất, tin tưởng em, nơi này càng phấn khích hơn phía trên.”
Tất cả dụng cụ đều được đặt đúng chỗ, đều chuẩn bị cho nghiên cứu virus K, cho nên so với trong trí nhớ của Thương Trăn, không khác biệt quá nhiều, nếu nói nghiêm túc, nơi này có lượng lớn dụng cụ tốt hơn, tiên tiến hơn!
Bắt đầu từ lúc bọn họ tiến vào, tất cả ngọn đèn dưới lòng đất đột nhiên sáng lên! Thương Trăn chỉ phía trên, “Đầu tiên là giới thiệu cho anh về một phần của hệ thống âm thanh, anh biết không…”
Nếu nơi này không phải nơi cô mất mạng, nếu những chuyện này không xảy ra, Thương Trăn nghĩ cô sẽ vui vẻ, bởi vì cô rất thích nơi này, cũng vì có một người, có thể dụng tâm như vậy, nhớ kỹ toàn bộ thói quen và yêu thích của cô, cũng kiên định thực thi nó.
Đây là loại cảm giác không thoải mái, rất mâu thuẫn, khiến trái tim lạnh lẽo của cô giống như bị chia thành hai nửa, một nửa là đau đớn, một nửa là đang giãy dụa, lý trí đang im lặng, tình cảm đang thét chói tai.
Nhưng có một số chuyện Phong Hành Diễm nói đúng, cô không nổi điên, cô không yếu ớt như vậy, trước khi tiến vào, cô cảm thấy trái tim như bị bóp chặt, không thở nổi! Nhưng sau khi đi vào, vậy mà cô im lặng đến đáng sợ.
Nếu thật sự muốn nói khác gì đó, hẳn là bi ai ở sâu trong lòng cô… Một loại bi ai rất sâu rất sâu, có lẽ ông trời không thể nhìn cô vui vẻ, lúc ban cho cô vui vẻ đều tàn nhẫn cướp đi, có lẽ toàn bộ chuyện này vốn là cố ý, là âm mưu nhằm vào cô đã lâu.
“Những thứ này, chẳng lẽ em đều không thích sao?”
Dạo qua một vòng, hi vọng của Phong Hành Diễm vỡ vụn, tuy Thương Trăn nghe, nhưng Phong Hành Diễm không nhìn thấy một chút vui sướng nào trên mặt cô.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm thấy thất bại! Anh ước gì có thể nắm chặt lấy áo Thương Trăn, chất vấn cô là vì sao!
Nhưng nhìn đôi mắt hờ hững của cô, anh không nói được một chữ, giống như bị rút hết sức lực.
“Nơi này rất tốt.”
Lời Thương Trăn nói, khiến đôi mắt Phong Hành Diễm sáng rực nhìn cô, giống như tỏa sáng sức sống lần nữa!
“Em đã cảm nhận được thành ý của anh, vậy em hỏi anh lần nữa, anh… Thật sự muốn biết vì sao em lại đối xử với anh như vậy à? Một khi nói ra chân tướng, mọi chuyện sẽ không trở về được, cho dù như vậy, anh vẫn muốn biết sao?”
Phong Hành Diễm nghe lời Thương Trăn nói, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác không xác định, hơn nữa khi ánh mắt Thương Trăn nhìn qua, trong đầu anh giống như có thứ gì kêu gào bảo anh đừng biết chân tướng!
“Anh muốn biết.”
Nhưng cuối cùng, dục vọng muốn biết chiếm thượng phong.
Thương Trăn híp mắt, đột nhiên nở nụ cười, “Anh đã dẫn em đi tham quan, kế tiếp, em cũng dẫn anh đi tham quan.”
Cô dẫn anh đi tham quan?
Cảm giác kỳ lạ lâu lắm không thấy xuất hiện, từ trước tới giờ Thương Trăn chưa từng vào đây, dẫn anh đi tham quan cái gì?
Thương Trăn dẫn anh ra ngoài, đi thang máy tới tầng một, Phong Hành Diễm vốn tưởng rằng Thương Trăn muốn dẫn anh ra ngoài, nhưng không, Thương Trăn rẽ ở ngã rẽ, dẫn Phong Hành Diễm tới trước cửa rất khuất, mở cửa đi vào, phát hiện nơi này chỉ là một kho hàng.
Nhưng Thương Trăn không dừng lại, mà dẫn anh đi khắp ngõ ngách kho hàng, trên tường không có khe hở, đột nhiên đẩy một cánh cửa ra!
“Nơi này?”
Phong Hành Diễm nhanh chóng nghĩ tới, bởi vì Thương Trăn muốn nghiên cứu virus K, cho nên lúc trước Bàng Thất hỏi anh, anh nói xây một tầng hầm ngầm, nhưng không gian dưới đất này, anh đều chưa kịp hỏi, sao Thương Trăn biết được?
Đi vào thang máy, lúc cửa thang máy mở ra, Thương Trăn cười nói với anh.
“Hoan nghênh đi tới thế giới dưới đất, tin tưởng em, nơi này càng phấn khích hơn phía trên.”
Tất cả dụng cụ đều được đặt đúng chỗ, đều chuẩn bị cho nghiên cứu virus K, cho nên so với trong trí nhớ của Thương Trăn, không khác biệt quá nhiều, nếu nói nghiêm túc, nơi này có lượng lớn dụng cụ tốt hơn, tiên tiến hơn!
Bắt đầu từ lúc bọn họ tiến vào, tất cả ngọn đèn dưới lòng đất đột nhiên sáng lên! Thương Trăn chỉ phía trên, “Đầu tiên là giới thiệu cho anh về một phần của hệ thống âm thanh, anh biết không…”
Cô hơi nhếch miệng, “Vì phòng ngừa phía trên xảy ra sự cố đột kích, phía dưới không biết, cho nên hệ thống âm thanh này rất thú vị, người phía trên nói chuyện, người phía dưới có thể nghe được rõ ràng, nhưng phía dưới xảy ra bạo loạn, phía trên đều không thể nghe thấy được.
Cho nên lúc em tới, nghe thấy âm thanh phía trên, còn tưởng là cách âm kém, có một lần, lúc có kiểm sát trưởng kiểm tra theo thông lệ, em không im lặng nữa, mà la to! Nhưng người bên ngoài nên nói gì thì nói thế ấy, không nghe thấy một chút âm thanh em nói.
Nhân viên nghiên cứu bên cạnh dùng ánh mắt giễu cợt nhìn em, thậm chí bọn họ còn không ngăn cản, để mặc em kêu la nửa tiếng, đó là lần đầu tiên em cảm nhận được tuyệt vọng.”
Lời Thương Trăn nói ban đầu, Phong Hành Diễm còn cẩn thận nghe, nhưng đột nhiên thêm một đoạn chuyện xưa không thuộc về cô! Khiến anh cảm thấy rất mờ mịt.
Nhưng Phong Hành Diễm không tùy tiện cắt ngang lời cô, mà cẩn thận lắng nghe, anh hoài nghi Thương Trăn có vấn đề về tâm lý, hẳn là thuộc loại vọng tưởng ảo giác, nhưng giải thích thế nào về việc cô quen thuộc nơi này như thế?
Có vài suy nghĩ đáng sợ xuất hiện, nhưng Thương Trăn không cho anh thời gian tiêu hóa, liền dẫn anh tới một nơi khác.
“Cho anh xem thứ này.” Thương Trăn ấn bên cạnh, đột nhiên xuất hiện một thông đạo nhỏ!
“Thông đạo này là con đường khẩn cấp ra bên ngoài, em từng thấy người ta sử dụng một lần, sau đó nhớ kỹ phương thức điều khiển nó, có một lần bị bọn họ mang tới bên này làm thí nghiệm, nửa đêm em nhân cơ hội cắn đứt đai lưng, giống như nổi điên xông ra, thiếu chút nữa, em có thể chạy thoát khỏi nơi này rồi.”
Cô cười khẽ, “Nhưng kết quả là thất bại, sau đó bọn họ lấp kín nơi này, mà giá phải trả là em bị đánh gãy hai chân, không thể chạy trốn được nữa.”
Tuy cô đang cười, nhưng dưới ánh đèn trắng bệch, tươi cười của cô cứng ngắc như thế, khiến Phong Hành Diễm có cảm giác chân thật kỳ lạ, giống như đây đều là chuyện thực sự xảy ra!
Nhưng làm sao có thể? Thương Trăn không có khả năng trải qua những chuyện như vậy!
“Còn nơi này nữa…”
Thương Trăn mang theo Phong Hành Diễm tiếp tục xâm nhập.
“Đây là một cái máy nuôi cấy, bọn họ chuyên dùng để nuôi cấy một loại nấm, là ưu đãi dành riêng cho em.”
Ngón tay của Thương Trăn khẽ đảo qua chiếc máy, vẻ mặt khó hiểu, “Sau khi em nhiễm virus K, bởi vì cơ thể đặc biệt, virus loại ẩn, trong tình huống em không phối hợp, sẽ không có lợi cho nghiên cứu, nhưng chỉ cần hít phấn của loại nấm này, virus trong cơ thể sẽ cao như gió bão! Cho nên cho dù em không phối hợp, bọn họ cũng có thể đạt được số liệu bọn họ muốn.”
Nói đến đây, cô dừng một lát, tươi cười càng rực rỡ hơn, “Đương nhiên, nó có tác dụng phụ nhỏ, là khiến đau đớn của em tăng lên, bắp thịt héo rút, mất nước nghiêm trọng, cho nên cho dù bọn họ không bủn xỉn đối với dinh dưỡng của em, nhưng em vẫn biến thành bộ dạng da bọc xương trong thời gian ngắn.”
Cô sờ mặt mình, cười khẽ, “Anh cảm thấy bây giờ em đẹp không?”
Phong Hành Diễm vẫn chưa hoàng hồn vì lời cô nói! Chợt nghe cô hỏi, anh lập tức mờ mịt nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói.
“Đẹp, rất đẹp.”
Đẹp đến mức có đôi khi anh không muốn mang Thương Trăn ra ngoài, bởi vì không hi vọng chia sẻ mỹ lệ của cô với người khác.
Thương Trăn mím môi, hơi thẹn thùng vỗ mặt mình.
“Vậy nhất định là anh không tưởng tượng được bộ dạng da bọc xương của em, hơn nữa toàn thân em đều xanh tím đáng sợ, giống như cương thi.”
Cho nên lúc em tới, nghe thấy âm thanh phía trên, còn tưởng là cách âm kém, có một lần, lúc có kiểm sát trưởng kiểm tra theo thông lệ, em không im lặng nữa, mà la to! Nhưng người bên ngoài nên nói gì thì nói thế ấy, không nghe thấy một chút âm thanh em nói.
Nhân viên nghiên cứu bên cạnh dùng ánh mắt giễu cợt nhìn em, thậm chí bọn họ còn không ngăn cản, để mặc em kêu la nửa tiếng, đó là lần đầu tiên em cảm nhận được tuyệt vọng.”
Lời Thương Trăn nói ban đầu, Phong Hành Diễm còn cẩn thận nghe, nhưng đột nhiên thêm một đoạn chuyện xưa không thuộc về cô! Khiến anh cảm thấy rất mờ mịt.
Nhưng Phong Hành Diễm không tùy tiện cắt ngang lời cô, mà cẩn thận lắng nghe, anh hoài nghi Thương Trăn có vấn đề về tâm lý, hẳn là thuộc loại vọng tưởng ảo giác, nhưng giải thích thế nào về việc cô quen thuộc nơi này như thế?
Có vài suy nghĩ đáng sợ xuất hiện, nhưng Thương Trăn không cho anh thời gian tiêu hóa, liền dẫn anh tới một nơi khác.
“Cho anh xem thứ này.” Thương Trăn ấn bên cạnh, đột nhiên xuất hiện một thông đạo nhỏ!
“Thông đạo này là con đường khẩn cấp ra bên ngoài, em từng thấy người ta sử dụng một lần, sau đó nhớ kỹ phương thức điều khiển nó, có một lần bị bọn họ mang tới bên này làm thí nghiệm, nửa đêm em nhân cơ hội cắn đứt đai lưng, giống như nổi điên xông ra, thiếu chút nữa, em có thể chạy thoát khỏi nơi này rồi.”
Cô cười khẽ, “Nhưng kết quả là thất bại, sau đó bọn họ lấp kín nơi này, mà giá phải trả là em bị đánh gãy hai chân, không thể chạy trốn được nữa.”
Tuy cô đang cười, nhưng dưới ánh đèn trắng bệch, tươi cười của cô cứng ngắc như thế, khiến Phong Hành Diễm có cảm giác chân thật kỳ lạ, giống như đây đều là chuyện thực sự xảy ra!
Nhưng làm sao có thể? Thương Trăn không có khả năng trải qua những chuyện như vậy!
“Còn nơi này nữa…”
Thương Trăn mang theo Phong Hành Diễm tiếp tục xâm nhập.
“Đây là một cái máy nuôi cấy, bọn họ chuyên dùng để nuôi cấy một loại nấm, là ưu đãi dành riêng cho em.”
Ngón tay của Thương Trăn khẽ đảo qua chiếc máy, vẻ mặt khó hiểu, “Sau khi em nhiễm virus K, bởi vì cơ thể đặc biệt, virus loại ẩn, trong tình huống em không phối hợp, sẽ không có lợi cho nghiên cứu, nhưng chỉ cần hít phấn của loại nấm này, virus trong cơ thể sẽ cao như gió bão! Cho nên cho dù em không phối hợp, bọn họ cũng có thể đạt được số liệu bọn họ muốn.”
Nói đến đây, cô dừng một lát, tươi cười càng rực rỡ hơn, “Đương nhiên, nó có tác dụng phụ nhỏ, là khiến đau đớn của em tăng lên, bắp thịt héo rút, mất nước nghiêm trọng, cho nên cho dù bọn họ không bủn xỉn đối với dinh dưỡng của em, nhưng em vẫn biến thành bộ dạng da bọc xương trong thời gian ngắn.”
Cô sờ mặt mình, cười khẽ, “Anh cảm thấy bây giờ em đẹp không?”
Phong Hành Diễm vẫn chưa hoàng hồn vì lời cô nói! Chợt nghe cô hỏi, anh lập tức mờ mịt nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói.
“Đẹp, rất đẹp.”
Đẹp đến mức có đôi khi anh không muốn mang Thương Trăn ra ngoài, bởi vì không hi vọng chia sẻ mỹ lệ của cô với người khác.
Thương Trăn mím môi, hơi thẹn thùng vỗ mặt mình.
“Vậy nhất định là anh không tưởng tượng được bộ dạng da bọc xương của em, hơn nữa toàn thân em đều xanh tím đáng sợ, giống như cương thi.”