Chương 268.1: Hủy bỏ hôn ước đi
Lâm Văn Phong hơi xấu hổ khụ một tiếng, sau đó lập tức đổ trứng ra, rửa sạch nồi lần nữa, lại lấy một quả trứng gà ra.
“Vừa rồi là sai sót.”
Nhưng trứng gà mới giống như phân cao thấp với anh ta, bàn tay của anh ta làm thế nào cũng không có biện pháp tách nó ra một cách hoàn mỹ!
Thương Trăn không ngờ thân là cảnh sát Lâm Văn Phong còn có một mặt thú vị như vậy, cô đi qua, cầm lấy trứng gà xui xẻo từ trong tay anh ta ra, cũng thuận lợi cho vào trong nồi.
Ngửi mùi thơm của trứng truyền ra, Thương Trăn đột nhiên có cảm giác hoài niệm, cô từng sống một mình, không có đám người kia quấy nhiễu, cô sẽ tự mình nấu cơm cho mình, có đôi khi cô còn cảm thấy, chỉ lúc làm đồ ăn ngon cho mình, mới là hạnh phúc nhất.
Nhưng bắt đầu từ lúc nào? Cô càng ngày càng không cảm nhận được vui vẻ, cuộc sống đối với cô là hai màu đen trắng, thỉnh thoảng chỉ lóe qua màu sắc rực rỡ.
Hóa ra ở trong viện nghiên cứu địa ngục ba năm, vậy mà tạo thành ảnh hưởng lớn đối với cô như thế? Cô còn tưởng rằng, chỉ cần vượt qua được, không buông tay, đều không bị ảnh hưởng, sẽ không điên giống như người thí nghiệm khác.
“Để tôi làm cho.” Thương Trăn đột nhiên có hứng thú với trứng ốp lê, “Thực ra kỹ thuật nấu nướng của tôi không tệ, anh phải thử một chút đấy?”
Lâm Văn Phong bày ra thái độ hoài nghi, người như bọn họ rất ít khi tự mình nấu cơm, phần lớn đều do người giúp việc làm, Thương Trăn biết nấu ăn, hơn nữa kỹ thuật nấu nướng không tệ sao?
Nghĩ như vậy, ánh mắt anh ta ảm đạm, chuyện này chứng minh, cô chịu rất nhiều khổ sở cô không nên chịu.
Thấy Lâm Văn Phong không trả lời, Thương Trăn vẫn làm một phần cho anh ta theo bản năng, trứng gà thơm ngon, vị mặn vừa đủ, trùng hợp là Thương Trăn giống như Lâm Văn Phong, đều thích ăn lòng đỏ trứng trước tiên.
Thương Trăn thấy có mì, không làm bánh mì mà nấu hai bát mì sợi, hành thái nhỏ cùng với trứng gà màu vàng bao phủ lên nước mì trắng nõn, cho dù là ăn sáng, Lâm Văn Phong cũng cảm thấy hơi đói rồi.
Nhưng nhìn mồ hôi trên trán Thương Trăn, lúc này Lâm Văn Phong mới nhớ tới đã mấy ngày cô không ăn gì, làm bữa sáng là một chuyện tốn rất nhiều sức.
“Thật có lỗi, sớm biết thế tôi đã tự làm.”
Thương Trăn bưng hai bát mì trở lại phòng khách, thái độ tùy ý nói.
“Không sao, anh bị thương còn nấu cơm cho tôi, tôi sẽ cảm thấy rất xấu hổ.”
Nhưng nấu cơm cho cô, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Những lời này Lâm Văn Phong không nói ra, nhất là khi Thương Trăn ở một bên nhìn anh ta nấu cơm, thậm chí anh ta còn có cảm giác tim đập rộn lên, cảm thấy gia đình nhỏ hẳn là như vậy rồi.
“Nếm thử đi?” Thương Trăn đưa đũa tới trước mặt anh ta.
Lâm Văn Phong ăn một miếng, cảm thấy mùi vị rất tốt, không mặn không nhạt, mì rất thơm, còn có hành thái và trứng gà hoàn mỹ dung hợp vào nhau, không nói khoa trương chút nào, đầu bếp ở khách sạn năm sao dùng ba thứ này nấu mì, đều không ngon như Thương Trăn làm.
Thấy Lâm Văn Phong thích, Thương Trăn đột nhiên có cảm giác được tán thành, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
“Thích thì anh ăn hết đi!”
Lâm Văn Phong bật cười, “Tôi còn sợ không đủ.”
Thương Trăn kéo bát mình lại gần hơn, làm bộ bảo vệ nói, “Tôi cũng cần phải ăn, không có nhiều đâu.”
Nói xong, hai người đều cười, sau khi bỏ xuống thành kiến, Lâm Văn Phong là một người không tồi.
Đây cũng là vì Lâm Văn Phong trùng hợp, cứu cô còn chăm sóc cô, thực ra Thương Trăn nhìn có vẻ lạnh lùng cứng rắn, nhưng vẫn rất mềm mại, người khác đối xử tốt với cô, cô nhất định sẽ báo đáp lại gấp bội.
Lâm Văn Phong hơi xấu hổ khụ một tiếng, sau đó lập tức đổ trứng ra, rửa sạch nồi lần nữa, lại lấy một quả trứng gà ra.
“Vừa rồi là sai sót.”
Nhưng trứng gà mới giống như phân cao thấp với anh ta, bàn tay của anh ta làm thế nào cũng không có biện pháp tách nó ra một cách hoàn mỹ!
Thương Trăn không ngờ thân là cảnh sát Lâm Văn Phong còn có một mặt thú vị như vậy, cô đi qua, cầm lấy trứng gà xui xẻo từ trong tay anh ta ra, cũng thuận lợi cho vào trong nồi.
Ngửi mùi thơm của trứng truyền ra, Thương Trăn đột nhiên có cảm giác hoài niệm, cô từng sống một mình, không có đám người kia quấy nhiễu, cô sẽ tự mình nấu cơm cho mình, có đôi khi cô còn cảm thấy, chỉ lúc làm đồ ăn ngon cho mình, mới là hạnh phúc nhất.
Nhưng bắt đầu từ lúc nào? Cô càng ngày càng không cảm nhận được vui vẻ, cuộc sống đối với cô là hai màu đen trắng, thỉnh thoảng chỉ lóe qua màu sắc rực rỡ.
Hóa ra ở trong viện nghiên cứu địa ngục ba năm, vậy mà tạo thành ảnh hưởng lớn đối với cô như thế? Cô còn tưởng rằng, chỉ cần vượt qua được, không buông tay, đều không bị ảnh hưởng, sẽ không điên giống như người thí nghiệm khác.
“Để tôi làm cho.” Thương Trăn đột nhiên có hứng thú với trứng ốp lê, “Thực ra kỹ thuật nấu nướng của tôi không tệ, anh phải thử một chút đấy?”
Lâm Văn Phong bày ra thái độ hoài nghi, người như bọn họ rất ít khi tự mình nấu cơm, phần lớn đều do người giúp việc làm, Thương Trăn biết nấu ăn, hơn nữa kỹ thuật nấu nướng không tệ sao?
Nghĩ như vậy, ánh mắt anh ta ảm đạm, chuyện này chứng minh, cô chịu rất nhiều khổ sở cô không nên chịu.
Thấy Lâm Văn Phong không trả lời, Thương Trăn vẫn làm một phần cho anh ta theo bản năng, trứng gà thơm ngon, vị mặn vừa đủ, trùng hợp là Thương Trăn giống như Lâm Văn Phong, đều thích ăn lòng đỏ trứng trước tiên.
Thương Trăn thấy có mì, không làm bánh mì mà nấu hai bát mì sợi, hành thái nhỏ cùng với trứng gà màu vàng bao phủ lên nước mì trắng nõn, cho dù là ăn sáng, Lâm Văn Phong cũng cảm thấy hơi đói rồi.
Nhưng nhìn mồ hôi trên trán Thương Trăn, lúc này Lâm Văn Phong mới nhớ tới đã mấy ngày cô không ăn gì, làm bữa sáng là một chuyện tốn rất nhiều sức.
“Thật có lỗi, sớm biết thế tôi đã tự làm.”
Thương Trăn bưng hai bát mì trở lại phòng khách, thái độ tùy ý nói.
“Không sao, anh bị thương còn nấu cơm cho tôi, tôi sẽ cảm thấy rất xấu hổ.”
Nhưng nấu cơm cho cô, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Những lời này Lâm Văn Phong không nói ra, nhất là khi Thương Trăn ở một bên nhìn anh ta nấu cơm, thậm chí anh ta còn có cảm giác tim đập rộn lên, cảm thấy gia đình nhỏ hẳn là như vậy rồi.
“Nếm thử đi?” Thương Trăn đưa đũa tới trước mặt anh ta.
Lâm Văn Phong ăn một miếng, cảm thấy mùi vị rất tốt, không mặn không nhạt, mì rất thơm, còn có hành thái và trứng gà hoàn mỹ dung hợp vào nhau, không nói khoa trương chút nào, đầu bếp ở khách sạn năm sao dùng ba thứ này nấu mì, đều không ngon như Thương Trăn làm.
Thấy Lâm Văn Phong thích, Thương Trăn đột nhiên có cảm giác được tán thành, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
“Thích thì anh ăn hết đi!”
Lâm Văn Phong bật cười, “Tôi còn sợ không đủ.”
Thương Trăn kéo bát mình lại gần hơn, làm bộ bảo vệ nói, “Tôi cũng cần phải ăn, không có nhiều đâu.”
Nói xong, hai người đều cười, sau khi bỏ xuống thành kiến, Lâm Văn Phong là một người không tồi.
Đây cũng là vì Lâm Văn Phong trùng hợp, cứu cô còn chăm sóc cô, thực ra Thương Trăn nhìn có vẻ lạnh lùng cứng rắn, nhưng vẫn rất mềm mại, người khác đối xử tốt với cô, cô nhất định sẽ báo đáp lại gấp bội.
Nhưng yên lặng không duy trì được lâu, tiếng gõ cửa dồn dập truyền tới, khiến tươi cười của Thương Trăn biến mất.
“Kỳ lạ, nơi này được giám sát rất nghiêm ngặt, ngoại trừ hộ gia đình dẫn người tới, những người khác đều không tiến vào được, tôi lại không quen hàng xóm…”
Nói thì nói vậy, Lâm Văn Phong vẫn đi ra mở cửa, thân là cảnh sát, anh ta không sợ chuyện gì, nhưng nghĩ tới Thương Trăn, anh ta nhìn bên ngoài qua mắt mèo, liếc mắt một cái, biểu cảm của anh ta lập tức thay đổi!
“Là… Phong Hành Diễm.”
Thương Trăn dừng động tác ăn mì, ánh mắt sáng rực nhìn anh ta.
“Mở cửa không?”
Tâm tình của Lâm Văn Phong hơi phức tạp.
Thực ra câu hỏi này không có ý nghĩa gì, Phong Hành Diễm đến, chắc chắn xác định được Thương Trăn ở bên trong, anh ta không mở cửa, người bên ngoài có 100 biện pháp mở cửa.
Cho nên Thương Trăn không do dự làm gì.
“Anh mở đi.”
Cho dù… Cô còn chưa chuẩn bị tốt đối mặt với Phong Hành Diễm.
Cửa vừa mở ra, Phong Hành Diễm thấy được Thương Trăn trong phòng khách trước tiên, anh trực tiếp coi như không có Lâm Văn Phong, đi về phía Thương Trăn, nhưng bị Lâm Văn Phong ngăn cản!
Bàng Thất đứng phía sau Phong Hành Diễm không vui nói, “Cậu chủ Lâm tự trọng một chút, cô Thương là vị hôn thê của cậu chủ, anh không có quyền ngăn cản cậu chủ!”
Phong Hành Diễm nhìn Thương Trăn với vẻ lo lắng, nhưng Thương Trăn không nhìn anh, anh có chút ảo não thu hồi tầm mắt, phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Văn Phong!
“Anh đã làm gì cô ấy?”
“Những lời này, hẳn là tôi hỏi anh mới đúng!”
Một màn tốt đẹp nhanh chóng bị người ta cắt ngang, phẫn nộ của Lâm Văn Phong không kém gì Phong Hành Diễm rồi!
Anh ta vừa ra vẻ ôn hòa, vừa gây sự hỏi, “Anh biết tôi tìm thấy cô ấy ở đâu không? Ở bên đường! Cô ấy sốt cao không giảm, thiếu chút nữa chết đi! Rốt cuộc là anh làm gì? Vì sao cô ấy chịu kích thích lớn như vậy? Anh nói anh thích cô ấy, thích của anh là khiến cô ấy bị thương tổn sao?”
“Chuyện của chúng tôi, không cần anh quan tâm.”
Phong Hành Diễm lạnh lùng nói xong, liền đi về phía Thương Trăn, Lâm Văn Phong muốn ngăn cản, nhưng bị đám Bàng Thất ngăn lại rồi!
“Phong Hành Diễm! Anh đừng kích thích cô ấy!” Bị mấy người ngăn lại, Lâm Văn Phong không có biện pháp, la lớn, “Cảm xúc của cô ấy rất không ổn định, thậm chí buổi sáng cô ấy còn muốn nhảy từ ban công xuống!”
Đây không phải là nói chuyện giật gân, mà anh ta cảm nhận được thật sự, lúc trước cảm xúc của Thương Trăn thay đổi thất thường cũng nói lên điểm ấy.
Vừa nghe Thương Trăn muốn tự sát, hô hấp của Phong Hành Diễm như bị kìm hãm! Anh vội vàng tới bên cạnh Thương Trăn, nhưng không dám chạm vào cô.
“Trăn Trăn?”
Anh cẩn thận chạm vào vai cô, giọng điệu dịu dàng hơn, “Anh đến rồi, anh tới đón em, cho dù anh làm sai chuyện gì, em về nhà với anh trước được không?”
“Muốn em trở về cũng được.”
Lúc này Thương Trăn mới ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh.
“Nhưng em có một yêu cầu.”
Trong lòng Phong Hành Diễm đột nhiên sinh ra dự cảm không ổn, anh vội vàng hỏi, “Em muốn anh làm gì?”
Thương Trăn bình tĩnh nói.
“Em muốn hủy hôn lễ.”
Phong Hành Diễm sửng sốt.
“Nói đơn giản, em không muốn gả cho anh.”
Thương Trăn bình tĩnh nói khiến ngực Phong Hành Diễm sinh đau! Anh cố gắng khống chế cảm xúc của mình chất vấn, “Vì sao?”
Nghĩ tới viện nghiên cứu, biển hoa mê điệt hương, cùng với ba năm sống không bằng chết, giống như ác mộng, cùng với bóng ma trọng sinh của cô.
Trong mắt Thương Trăn dần hiện lên lệ khí!
“Bởi vì, em không thích anh rồi.”
“Kỳ lạ, nơi này được giám sát rất nghiêm ngặt, ngoại trừ hộ gia đình dẫn người tới, những người khác đều không tiến vào được, tôi lại không quen hàng xóm…”
Nói thì nói vậy, Lâm Văn Phong vẫn đi ra mở cửa, thân là cảnh sát, anh ta không sợ chuyện gì, nhưng nghĩ tới Thương Trăn, anh ta nhìn bên ngoài qua mắt mèo, liếc mắt một cái, biểu cảm của anh ta lập tức thay đổi!
“Là… Phong Hành Diễm.”
Thương Trăn dừng động tác ăn mì, ánh mắt sáng rực nhìn anh ta.
“Mở cửa không?”
Tâm tình của Lâm Văn Phong hơi phức tạp.
Thực ra câu hỏi này không có ý nghĩa gì, Phong Hành Diễm đến, chắc chắn xác định được Thương Trăn ở bên trong, anh ta không mở cửa, người bên ngoài có 100 biện pháp mở cửa.
Cho nên Thương Trăn không do dự làm gì.
“Anh mở đi.”
Cho dù… Cô còn chưa chuẩn bị tốt đối mặt với Phong Hành Diễm.
Cửa vừa mở ra, Phong Hành Diễm thấy được Thương Trăn trong phòng khách trước tiên, anh trực tiếp coi như không có Lâm Văn Phong, đi về phía Thương Trăn, nhưng bị Lâm Văn Phong ngăn cản!
Bàng Thất đứng phía sau Phong Hành Diễm không vui nói, “Cậu chủ Lâm tự trọng một chút, cô Thương là vị hôn thê của cậu chủ, anh không có quyền ngăn cản cậu chủ!”
Phong Hành Diễm nhìn Thương Trăn với vẻ lo lắng, nhưng Thương Trăn không nhìn anh, anh có chút ảo não thu hồi tầm mắt, phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Văn Phong!
“Anh đã làm gì cô ấy?”
“Những lời này, hẳn là tôi hỏi anh mới đúng!”
Một màn tốt đẹp nhanh chóng bị người ta cắt ngang, phẫn nộ của Lâm Văn Phong không kém gì Phong Hành Diễm rồi!
Anh ta vừa ra vẻ ôn hòa, vừa gây sự hỏi, “Anh biết tôi tìm thấy cô ấy ở đâu không? Ở bên đường! Cô ấy sốt cao không giảm, thiếu chút nữa chết đi! Rốt cuộc là anh làm gì? Vì sao cô ấy chịu kích thích lớn như vậy? Anh nói anh thích cô ấy, thích của anh là khiến cô ấy bị thương tổn sao?”
“Chuyện của chúng tôi, không cần anh quan tâm.”
Phong Hành Diễm lạnh lùng nói xong, liền đi về phía Thương Trăn, Lâm Văn Phong muốn ngăn cản, nhưng bị đám Bàng Thất ngăn lại rồi!
“Phong Hành Diễm! Anh đừng kích thích cô ấy!” Bị mấy người ngăn lại, Lâm Văn Phong không có biện pháp, la lớn, “Cảm xúc của cô ấy rất không ổn định, thậm chí buổi sáng cô ấy còn muốn nhảy từ ban công xuống!”
Đây không phải là nói chuyện giật gân, mà anh ta cảm nhận được thật sự, lúc trước cảm xúc của Thương Trăn thay đổi thất thường cũng nói lên điểm ấy.
Vừa nghe Thương Trăn muốn tự sát, hô hấp của Phong Hành Diễm như bị kìm hãm! Anh vội vàng tới bên cạnh Thương Trăn, nhưng không dám chạm vào cô.
“Trăn Trăn?”
Anh cẩn thận chạm vào vai cô, giọng điệu dịu dàng hơn, “Anh đến rồi, anh tới đón em, cho dù anh làm sai chuyện gì, em về nhà với anh trước được không?”
“Muốn em trở về cũng được.”
Lúc này Thương Trăn mới ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh.
“Nhưng em có một yêu cầu.”
Trong lòng Phong Hành Diễm đột nhiên sinh ra dự cảm không ổn, anh vội vàng hỏi, “Em muốn anh làm gì?”
Thương Trăn bình tĩnh nói.
“Em muốn hủy hôn lễ.”
Phong Hành Diễm sửng sốt.
“Nói đơn giản, em không muốn gả cho anh.”
Thương Trăn bình tĩnh nói khiến ngực Phong Hành Diễm sinh đau! Anh cố gắng khống chế cảm xúc của mình chất vấn, “Vì sao?”
Nghĩ tới viện nghiên cứu, biển hoa mê điệt hương, cùng với ba năm sống không bằng chết, giống như ác mộng, cùng với bóng ma trọng sinh của cô.
Trong mắt Thương Trăn dần hiện lên lệ khí!
“Bởi vì, em không thích anh rồi.”