Chương 257.1: Tường cách âm
Chỉ nghe thấy “pằng” một tiếng, Thương Trăn vừa mới thử thăm dò liền bị một phát súng bắn trở về, ở nơi này, đổi thành những người đã cắn thuốc như Văn Cát mới có thể không bắn trúng, những vệ sĩ được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh căn bản không có khả năng thất thủ.
“Ra đi, cho dù cô có giãy dụa như thế nào cũng không trốn thoát được.”
Vạn Thanh Thanh ấn nút thông gió, những khói bụi dày đặc kia dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được biến mất, còn những người khác chịu trách nhiệm dùng nước để dập lửa, bởi vì căn phòng này không có bình chữa cháy, bọn họ lại không ra được, cho nên muốn dập lửa còn tốn không ít sức.
…
Một bên khác, nghe thấy Phong Hành Diễm muốn bẻ ngón tay, rốt cuộc quản gia cũng mồ hôi lạnh đầm đìa, chịu “nhận tội”!
“Cô ấy bị đưa đi, cô ấy bị cô Vạn đưa đi!”
Phong Hành Diễm xua tay, người của anh liền dừng lại, hơn nữa người đi ra ngoài tìm mật thất cũng thất vọng trở về: “Cậu chủ, căn nhà này của bọn họ thiết kế rất kỳ quái, không thể dùng kiến trúc học bình thường để đo đạc, mặc dù chúng ta biết có mật thất, nhưng không tìm ra ở tầng nào.”
“Vậy thì không cần tìm nữa.”
Lời nói của Phong Hành Diễm khiến cho trong lòng quản gia âm thầm đắc ý, lại có chút khinh thường nghĩ, mật thất chính là ở trong phòng làm việc trước kia của Vạn Hằng, là nơi chuyên cất giấu những thứ bí mật! Một khi đóng kín cửa, muốn tùy tiện tìm thấy là điều không thể nào, nếu không phải thế, lúc trước Vạn Hằng sẽ không bỏ ra hơn một ngàn vạn để xây một mật thất.
Nhưng ngoài miệng ông ta vẫn khóc lóc nói: “Thật, cô ấy bị bí mật mang đi, tôi không dám lừa cậu!”
Phong Hành Diễm thông suốt đứng dậy, dùng một ánh mắt lạnh lùng, giống như đang nhìn người chết để nhìn ông ta.
“Nếu như không phải tôi vẫn luôn phái người bao vây nơi này, nghe ông nói như thế, trong lúc nóng vội, có lẽ tôi thật đúng là ra ngoài tìm người.”
Quản gia giật mình, không nghĩ đến Phong Hành Diễm lại quá cẩn thận như thế!
Anh bực bội nới lỏng cà vạt, trong tròng mắt màu tím là bất an, không thể chờ đợi thêm được nữa, tìm không thấy đúng không, rất đơn giản!
“Đuổi tất cả mọi người ra ngoài, phóng hỏa, tôi muốn đốt nơi này!”
Một câu của Phong Hành Diễm khiến cho quản gia sợ mất hồn mất vía! Đốt… Đốt nơi này? Không phải như những gì ông ta đang nghĩ chứ? Không, không? Phong Hành Diễm nhất định không dám, sao anh lại dám giết người phóng hỏa trong nhà người khác chứ?
Nhưng người bên cạnh Phong Hành Diễm, ngoại trừ hai người vệ sĩ ở lại bảo vệ, những người còn lại đến đi ra, vốn dĩ những khách mời bị vây trong này, cũng nhân cơ hội xông ra ngoài, nhưng bọn họ đều không đi được, bởi vì xe đều ở trong sân. Phong Hành Diễm sẽ không thật sự muốn đốt đi ngôi biệt thự năm tầng này chứ? Vậy xe của bọn họ phải làm sao bây giờ?
Vì nhanh chóng làm theo yêu cầu của Phong Hành Diễm, người của anh đều đem xe đỗ ở trong sân, dầu đều được tập trung ở đây, nếu không, thật đúng là không dễ làm.
Ngôi biệt thự năm tầng! Trong này có nhiều đồ cổ do Vạn Hằng nhiều năm tích lũy, đây không đơn giản chỉ là một ngôi nhà.
Quan trọng nhất chính là, nếu Phong Hành Diễm thật sự đốt căn nhà này, người bên trong phải làm sao bây giờ?
Lúc này, tầng một đã dần dần bốc cháy, quản gia nóng lòng như lửa đốt, người trong mật thất cứ như thế bị thiêu chết ư? Lúc này nói cho cậu Phong biết người ở đâu còn kịp không?
Đáng tiếc sát khí trên người Phong Hành Diễm quá nặng, quản gia mấy lần muốn nói thật, nhưng lúc nhìn thấy anh đều sợ hãi, ông ta luôn cảm thấy, chính mình lúc này đi ra ngoài, người đầu tiên mà cậu Phong muốn thiêu chết chính là ông ta! Nghĩ đến tính mạng của mình, lại nghĩ đến áp chế của Vạn Thanh Thanh, ông ta do dự, sau cùng lựa chọn giả chết!
…
“Được rồi, trốn ở đó không có gì hay cả… Số 92, có phải cậu cố ý không? Bắn nhiều đạn như thế còn không trúng?”
Nghe thấy giọng nói tức giận của Văn Cát, người vệ sĩ kia không còn dám nhường, vội vàng tỏ thái độ: “Là do cô ta quá giảo hoạt, lần này tôi nhất định sẽ bắn trúng.”
Chỉ nghe thấy “pằng” một tiếng, Thương Trăn vừa mới thử thăm dò liền bị một phát súng bắn trở về, ở nơi này, đổi thành những người đã cắn thuốc như Văn Cát mới có thể không bắn trúng, những vệ sĩ được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh căn bản không có khả năng thất thủ.
“Ra đi, cho dù cô có giãy dụa như thế nào cũng không trốn thoát được.”
Vạn Thanh Thanh ấn nút thông gió, những khói bụi dày đặc kia dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được biến mất, còn những người khác chịu trách nhiệm dùng nước để dập lửa, bởi vì căn phòng này không có bình chữa cháy, bọn họ lại không ra được, cho nên muốn dập lửa còn tốn không ít sức.
…
Một bên khác, nghe thấy Phong Hành Diễm muốn bẻ ngón tay, rốt cuộc quản gia cũng mồ hôi lạnh đầm đìa, chịu “nhận tội”!
“Cô ấy bị đưa đi, cô ấy bị cô Vạn đưa đi!”
Phong Hành Diễm xua tay, người của anh liền dừng lại, hơn nữa người đi ra ngoài tìm mật thất cũng thất vọng trở về: “Cậu chủ, căn nhà này của bọn họ thiết kế rất kỳ quái, không thể dùng kiến trúc học bình thường để đo đạc, mặc dù chúng ta biết có mật thất, nhưng không tìm ra ở tầng nào.”
“Vậy thì không cần tìm nữa.”
Lời nói của Phong Hành Diễm khiến cho trong lòng quản gia âm thầm đắc ý, lại có chút khinh thường nghĩ, mật thất chính là ở trong phòng làm việc trước kia của Vạn Hằng, là nơi chuyên cất giấu những thứ bí mật! Một khi đóng kín cửa, muốn tùy tiện tìm thấy là điều không thể nào, nếu không phải thế, lúc trước Vạn Hằng sẽ không bỏ ra hơn một ngàn vạn để xây một mật thất.
Nhưng ngoài miệng ông ta vẫn khóc lóc nói: “Thật, cô ấy bị bí mật mang đi, tôi không dám lừa cậu!”
Phong Hành Diễm thông suốt đứng dậy, dùng một ánh mắt lạnh lùng, giống như đang nhìn người chết để nhìn ông ta.
“Nếu như không phải tôi vẫn luôn phái người bao vây nơi này, nghe ông nói như thế, trong lúc nóng vội, có lẽ tôi thật đúng là ra ngoài tìm người.”
Quản gia giật mình, không nghĩ đến Phong Hành Diễm lại quá cẩn thận như thế!
Anh bực bội nới lỏng cà vạt, trong tròng mắt màu tím là bất an, không thể chờ đợi thêm được nữa, tìm không thấy đúng không, rất đơn giản!
“Đuổi tất cả mọi người ra ngoài, phóng hỏa, tôi muốn đốt nơi này!”
Một câu của Phong Hành Diễm khiến cho quản gia sợ mất hồn mất vía! Đốt… Đốt nơi này? Không phải như những gì ông ta đang nghĩ chứ? Không, không? Phong Hành Diễm nhất định không dám, sao anh lại dám giết người phóng hỏa trong nhà người khác chứ?
Nhưng người bên cạnh Phong Hành Diễm, ngoại trừ hai người vệ sĩ ở lại bảo vệ, những người còn lại đến đi ra, vốn dĩ những khách mời bị vây trong này, cũng nhân cơ hội xông ra ngoài, nhưng bọn họ đều không đi được, bởi vì xe đều ở trong sân. Phong Hành Diễm sẽ không thật sự muốn đốt đi ngôi biệt thự năm tầng này chứ? Vậy xe của bọn họ phải làm sao bây giờ?
Vì nhanh chóng làm theo yêu cầu của Phong Hành Diễm, người của anh đều đem xe đỗ ở trong sân, dầu đều được tập trung ở đây, nếu không, thật đúng là không dễ làm.
Ngôi biệt thự năm tầng! Trong này có nhiều đồ cổ do Vạn Hằng nhiều năm tích lũy, đây không đơn giản chỉ là một ngôi nhà.
Quan trọng nhất chính là, nếu Phong Hành Diễm thật sự đốt căn nhà này, người bên trong phải làm sao bây giờ?
Lúc này, tầng một đã dần dần bốc cháy, quản gia nóng lòng như lửa đốt, người trong mật thất cứ như thế bị thiêu chết ư? Lúc này nói cho cậu Phong biết người ở đâu còn kịp không?
Đáng tiếc sát khí trên người Phong Hành Diễm quá nặng, quản gia mấy lần muốn nói thật, nhưng lúc nhìn thấy anh đều sợ hãi, ông ta luôn cảm thấy, chính mình lúc này đi ra ngoài, người đầu tiên mà cậu Phong muốn thiêu chết chính là ông ta! Nghĩ đến tính mạng của mình, lại nghĩ đến áp chế của Vạn Thanh Thanh, ông ta do dự, sau cùng lựa chọn giả chết!
…
“Được rồi, trốn ở đó không có gì hay cả… Số 92, có phải cậu cố ý không? Bắn nhiều đạn như thế còn không trúng?”
Nghe thấy giọng nói tức giận của Văn Cát, người vệ sĩ kia không còn dám nhường, vội vàng tỏ thái độ: “Là do cô ta quá giảo hoạt, lần này tôi nhất định sẽ bắn trúng.”
Nhưng đúng lúc này, máy báo động trong ngôi nhà đột nhiên vang lên, hơn nữa còn là cảnh báo cấp cao, âm thanh vang dội khắp nhà, ngay cả máy báo động bên trong mật thất cũng kêu lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Vạn Thanh Thanh là chủ nhân mới của căn nhà, căn bản không biết xảy ra chuyện gì, đều mơ hồ như người khác.
“Hẳn là máy báo động, trong nhà xảy ra hỏa hoạn lớn mới có thể kêu…”
Người kia còn chưa nói xong, trên đỉnh đầu đột nhiên có nước phun ra, làm cách nào cũng không tắt đi được, Vạn Thanh Thanh không nghĩ tới nơi này còn trang bị máy phun nước dập lửa.
“Xảy ra chuyện gì? Cháy sao? Nhưng bây giờ chúng ta còn không thể đi ra ngoài…” Vạn Thanh Thanh có chút khó xử, vì phòng ngừa Thương Trăn dùng điện thoại vệ tinh, nơi này không dùng được thiết bị điện tử, bản thân cô ta cũng không liên lạc được với bên ngoài.
“Đi xem một chút? Ngộ nhỡ thật sự xảy ra hỏa hoạn thì phải làm sao bây giờ?” lần này, người tới không còn tâm trạng gì chơi đùa, ngộ nhỡ cháy, bọn họ sẽ bị thiêu cháy ở đây, còn quan tâm party làm gì?
Lúc này, có người chỉ vào một bức tường bị lấp kín: “Tường nhà cô kiểu gì thế, mỏng như vậy, tôi có thể nhìn được ánh lửa ở bên ngoài.”
Vạn Thanh Thanh và Văn Cát nhìn theo ngón tay của anh ta, đã thấy ban đầu, vốn dĩ bốn bức tường đều bị phong bế, lúc này, trong đó có một mặt tường xuất hiện không ít lỗ thủng, có lỗ thủng trực tiếp đâm xuyên qua bức tường, lờ mờ có thể nhìn ra ánh lửa ở bên ngoài.
Lúc này, Vạn Thanh Thanh mới bỗng nhiên giật mình nghĩ đến, vì sao Thương Trăn lại phóng hỏa đốt mặt tường này, vì sao lại luôn dẫn dắt bọn họ nổ súng về phía bức tường này. Bởi vì bọn họ đều dùng súng để bắn chân Thương Trăn, trên mặt tường đã xuất hiện một loạt vết đạn, vốn dĩ bức tường đốt cháy đen cũng không nhìn thấy được, nhưng bây giờ lộ ra một loạt ánh lửa, thì ra, Thương Trăn đã sớm biết, nơi này có một mặt tường là giả, là bông thủy tinh, tường cách âm?
(Bông thủy tinh là vật liệu cách nhiệt được làm từ sợi thuỷ tinh tổng hợp tạo thành chất liệu giống như len.)
“Nhanh, Thương Trăn đâu? Nhanh bắt lấy cô ta, cô ta muốn bỏ trốn!” Vạn Thanh Thanh khẩn trương nói, lại khiến Văn Cát cười nhạo.
“Nơi này là tầng hai, cô ta có thể chạy đi đâu?”
Nhưng nói là thế, bọn họ vẫn theo bản năng đi tìm bóng dáng Thương Trăn, thế nhưng nước trên trần nhà vẫn luôn không ngừng phun ra, lại thêm trước đó người kia nói có ánh lửa, bọn họ đều nhìn tường, không có chú ý đến Thương Trăn, hiện tại nhìn đống ghế sofa và giường, ai biết cô trốn ở đâu?
“Hay là chúng ta đi thôi, bên dưới có ánh lửa, ngay cả tầng hai cũng nhìn thấy rồi.” Có người nhát gan nói.
Vạn Thanh Thanh lên dây cót tinh thần, nói: “Yên tâm đi, chỗ chúng tôi có bảo vệ, một khi xảy ra chuyện bất trắc, cảnh sát và xe cứu thương sẽ đến đầu tiên, mọi người để vệ sĩ của mình đi tìm, cho dù muốn ra ngoài, trước tiên cũng bắt được Thương Trăn đến tay rồi nói, nếu không, cô ta chính là một tai họa.”
Bảy, tám người bị ép lên thuyền giặc không còn cách nào khác, đành phải giúp Vạn Thanh Thanh tìm người.
“Người phụ nữ kia thật đúng là gian xảo lại tàn nhẫn, một nơi lớn bằng từng này, cô ta có thể chạy đi đâu?”
Mỗi giây trôi qua, tim Vạn Thanh Thanh lại đập nhanh hơn.
Phong Hành Diễm đã đi chưa? Hẳn là đi rồi, anh không thể nào để cho người phụ nữ có gương mặt giống Thương Trăn làm loạn, cho dù anh không đi, quản gia cũng cần phải dẫn anh đi, vợ con quản gia đều nằm trong tay cô ta, ông ta không dám không nghe lời.
Nhưng phía dưới bốc cháy có liên quan gì đến Phong Hành Diễm không? Nếu như không, lúc này quản gia nên mở cửa tìm cô ta mới đúng!
Còn có cảnh sát, vì sao còn chưa đến?
Càng nghĩ lại càng nóng lòng, vốn dĩ kế hoạch rất hoàn mỹ, một âm mưu lại bị ngọn lửa đột nhiên xuất hiện cắt ngang!
Lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng loảng xoảng, giá rượu đột nhiên đổ xuống, nhân lúc tất cả mọi người quay lại xem, Thương Trăn đột nhiên lao ra, giây phút này, chỉ có Vạn Thanh Thanh chú ý đến cô.
“Nhanh bắt lấy cô ta! Cô ta muốn chạy trốn!”
“Xảy ra chuyện gì?” Vạn Thanh Thanh là chủ nhân mới của căn nhà, căn bản không biết xảy ra chuyện gì, đều mơ hồ như người khác.
“Hẳn là máy báo động, trong nhà xảy ra hỏa hoạn lớn mới có thể kêu…”
Người kia còn chưa nói xong, trên đỉnh đầu đột nhiên có nước phun ra, làm cách nào cũng không tắt đi được, Vạn Thanh Thanh không nghĩ tới nơi này còn trang bị máy phun nước dập lửa.
“Xảy ra chuyện gì? Cháy sao? Nhưng bây giờ chúng ta còn không thể đi ra ngoài…” Vạn Thanh Thanh có chút khó xử, vì phòng ngừa Thương Trăn dùng điện thoại vệ tinh, nơi này không dùng được thiết bị điện tử, bản thân cô ta cũng không liên lạc được với bên ngoài.
“Đi xem một chút? Ngộ nhỡ thật sự xảy ra hỏa hoạn thì phải làm sao bây giờ?” lần này, người tới không còn tâm trạng gì chơi đùa, ngộ nhỡ cháy, bọn họ sẽ bị thiêu cháy ở đây, còn quan tâm party làm gì?
Lúc này, có người chỉ vào một bức tường bị lấp kín: “Tường nhà cô kiểu gì thế, mỏng như vậy, tôi có thể nhìn được ánh lửa ở bên ngoài.”
Vạn Thanh Thanh và Văn Cát nhìn theo ngón tay của anh ta, đã thấy ban đầu, vốn dĩ bốn bức tường đều bị phong bế, lúc này, trong đó có một mặt tường xuất hiện không ít lỗ thủng, có lỗ thủng trực tiếp đâm xuyên qua bức tường, lờ mờ có thể nhìn ra ánh lửa ở bên ngoài.
Lúc này, Vạn Thanh Thanh mới bỗng nhiên giật mình nghĩ đến, vì sao Thương Trăn lại phóng hỏa đốt mặt tường này, vì sao lại luôn dẫn dắt bọn họ nổ súng về phía bức tường này. Bởi vì bọn họ đều dùng súng để bắn chân Thương Trăn, trên mặt tường đã xuất hiện một loạt vết đạn, vốn dĩ bức tường đốt cháy đen cũng không nhìn thấy được, nhưng bây giờ lộ ra một loạt ánh lửa, thì ra, Thương Trăn đã sớm biết, nơi này có một mặt tường là giả, là bông thủy tinh, tường cách âm?
(Bông thủy tinh là vật liệu cách nhiệt được làm từ sợi thuỷ tinh tổng hợp tạo thành chất liệu giống như len.)
“Nhanh, Thương Trăn đâu? Nhanh bắt lấy cô ta, cô ta muốn bỏ trốn!” Vạn Thanh Thanh khẩn trương nói, lại khiến Văn Cát cười nhạo.
“Nơi này là tầng hai, cô ta có thể chạy đi đâu?”
Nhưng nói là thế, bọn họ vẫn theo bản năng đi tìm bóng dáng Thương Trăn, thế nhưng nước trên trần nhà vẫn luôn không ngừng phun ra, lại thêm trước đó người kia nói có ánh lửa, bọn họ đều nhìn tường, không có chú ý đến Thương Trăn, hiện tại nhìn đống ghế sofa và giường, ai biết cô trốn ở đâu?
“Hay là chúng ta đi thôi, bên dưới có ánh lửa, ngay cả tầng hai cũng nhìn thấy rồi.” Có người nhát gan nói.
Vạn Thanh Thanh lên dây cót tinh thần, nói: “Yên tâm đi, chỗ chúng tôi có bảo vệ, một khi xảy ra chuyện bất trắc, cảnh sát và xe cứu thương sẽ đến đầu tiên, mọi người để vệ sĩ của mình đi tìm, cho dù muốn ra ngoài, trước tiên cũng bắt được Thương Trăn đến tay rồi nói, nếu không, cô ta chính là một tai họa.”
Bảy, tám người bị ép lên thuyền giặc không còn cách nào khác, đành phải giúp Vạn Thanh Thanh tìm người.
“Người phụ nữ kia thật đúng là gian xảo lại tàn nhẫn, một nơi lớn bằng từng này, cô ta có thể chạy đi đâu?”
Mỗi giây trôi qua, tim Vạn Thanh Thanh lại đập nhanh hơn.
Phong Hành Diễm đã đi chưa? Hẳn là đi rồi, anh không thể nào để cho người phụ nữ có gương mặt giống Thương Trăn làm loạn, cho dù anh không đi, quản gia cũng cần phải dẫn anh đi, vợ con quản gia đều nằm trong tay cô ta, ông ta không dám không nghe lời.
Nhưng phía dưới bốc cháy có liên quan gì đến Phong Hành Diễm không? Nếu như không, lúc này quản gia nên mở cửa tìm cô ta mới đúng!
Còn có cảnh sát, vì sao còn chưa đến?
Càng nghĩ lại càng nóng lòng, vốn dĩ kế hoạch rất hoàn mỹ, một âm mưu lại bị ngọn lửa đột nhiên xuất hiện cắt ngang!
Lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng loảng xoảng, giá rượu đột nhiên đổ xuống, nhân lúc tất cả mọi người quay lại xem, Thương Trăn đột nhiên lao ra, giây phút này, chỉ có Vạn Thanh Thanh chú ý đến cô.
“Nhanh bắt lấy cô ta! Cô ta muốn chạy trốn!”