“Răng rắc”
Sấm sét bên ngoài vang lên từng đợt long trời lở đất dữ dội.
“Á…” Một tiếng thét chói tai vang lên, đột nhiên Vân Tử Lăng tỉnh lại.
“Sao thế?” Người đàn ông nằm bên cạnh cũng vì vậy mà tỉnh dậy.
Vân Tử Lăng ngồi trên giường, không biết khi nào mưa ở bên ngoài mới ngừng lại, tiếng nước mưa đập lộp độp vào cửa sổ.
Cô không nói gì, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, như có chuyện gì đó.
“Em gặp ác mộng à?” Hoắc Ảnh Quân ôm lấy vai cô an ủi.
Trán cô ướt đẫm mồ hôi, cô chầm chậm quay sang nhìn anh, đôi mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, tràn ngập lo âu..
“Sao thế?”
Ánh mắt của cô khiến Hoắc Ảnh Quân lo lắng cau mày.
Vân Tử Lăng cũng không biết tại sao, cô vừa kéo chăn ra vừa nói: “Em muốn đi thăm anh Niệm Quang!”
Hoắc Ảnh Quân cũng dậy cùng cô, anh đứng trước mặt cô hỏi: “Sao thế? Không phải chúng ta đã thống nhất sáng mai đưa anh ấy về rồi hay sao?”
Vân Tử Lăng không nói gì, ngay cả giày cũng không kịp mang đã chạy ra ngoài.
Hoắc Ảnh Quân đuổi theo cô, nắm chặt tay cô lại: “Em nhìn anh rồi nói cho anh biết, em bị làm sao thế?”
Vân Tử Lăng dừng bước, cô bình tĩnh lại nhìn anh nhưng hàng lông mày vẫn nhíu chặt, biểu cảm sợ hãi, đôi môi mấp máy lộ rõ vẻ run rẩy: “Em, em vừa mới… vừa mới mơ thấy… mơ thấy…” Cô còn chưa nói hết, nước mắt đã tuôn rơi lã chã.
“Tử Lăng à, anh đi đây, em ở lại sống cho vui vẻ, hạnh phúc nhé!”
Giọng nói trong giấc mơ ấy vô cùng rõ ràng, cứ như ngay bên tai cô vậy.
Đó là…
Giọng nói của Mộ Niệm Quang.
“Sao lại khóc nữa rồi?” Hoắc Ảnh Quân ôm cô vào lòng.
Advertisement
“Đừng khóc nữa, chỉ là ác mộng mà thôi, không sao đâu, có anh ở đây rồi! Đừng sợ nữa!”
Vân Tử Lăng không nói gì, hai tay của cô ôm chặt lấy anh, cả người đều run rẩy.
Cô sợ!
Giấc mộng kia quả thực đáng sợ!
“Không sao đâu, Mộ Niệm Quang vẫn đang rất ổn mà, không phải chúng ta đã hẹn ngày mai đến đón anh ấy à?” Anh nhẹ nhàng vỗ về cô.
“Không sao hết, ngoan!”
Vân Tử Lăng vẫn im lặng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Đúng, đó chỉ là ác mộng!
Nhất định chỉ là ác mộng mà thôi!
“Được rồi, không sợ nữa, anh ôm em ngủ. Sáng mai chúng ta đi đón anh ấy, bây giờ bên ngoài đang mưa rất to, cũng không tiện đi lại đúng không? Hơn nữa giờ này anh ấy cũng ngủ mất rồi!” Anh vừa nói vừa nắm lấy tay cô dắt đến bến giường.
Cô không nói gì mà để anh dìu đến giường.
Anh cười nhẹ, ôm lấy cô rồi hôn lên trán.
“Được rồi, ngoan, ngủ một chút đi, có anh ở đây rồi!”
Advertisement
Anh biết, hai ngày nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, cô đã chịu quá nhiều áp lực mà gặp phải ác mộng.
Vân Tử Lăng gật đầu dựa vào ngực anh, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Mà lúc này bỗng nhiên điện thoại của Hoắc Ảnh Quân lóe sáng.
Anh cầm lấy điện thoại xem có thông báo gì mới.
Nhưng vừa nhìn vào toàn thân đã căng cứng.
Mộ Niệm Quang tự sát rồi!
Một dòng tin ngắn hiện ra: “Tổng giám đốc, Mộ Niệm Quang nói với tôi là anh ta muốn nghỉ ngơi, không muốn bị quấy rầy. Sau đó khi bác sĩ đến kiểm tra anh ta đánh gục bác sĩ, mặc đồng phục của bác sĩ rồi đeo khẩu trang đánh lừa chúng tôi. Lúc tôi phát hiện đã dựa vào định vị để tìm anh ta thì đã không kịp rồi…”
Hoắc Ảnh Quân khiếp sợ, anh nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu mà không định thần lại được.
Không biết sau bao lâu anh mới quay sang nhìn vào người phụ nữ bên cạnh mình.
Cô đang ngủ trong lòng anh nhưng lại không ngủ yên, hàng lông mày nhíu mặt không hề thả lỏng.
Vào lúc này, trong lòng anh tràn ngập những lo lắng bất an.
Nếu như…
Nếu như cô ấy biết được tin Mộ Niệm Quang đã chết…
Nếu như thế…
Anh không dám nghĩ tới!
Ngày hôm sau.
Lúc Vân Tử Lăng tỉnh lại, dì Mặc đã chuẩn bị bữa sáng đầy đủ rồi.
Hoắc Ảnh Quân ngồi ở tầng dưới, anh ngắt hết Internet ở trong nhà, anh rất sợ cô biết được tin tức kia.
Vân Tử Lăng vội xuống lầu, cô về đến nhà bếp nói với dì Mặc: “Dì Mặc, hôm nay có anh Niệm Quang tới, dì làm canh trứng cho anh ấy nhé.”
Dì Mặc nhìn Vân Tử Lăng, đôi mắt cụp xuống, hai bàn tay không tự nhiên chà vào mặt bàn ấp a ấp úng nói:
“Dạ, dạ… Vâng, vâng ạ…”
Vân Tử Lăng vội vàng đến trước bàn nhìn Hoắc Ảnh Quân: “Chúng ta tới bệnh viện đi, nhất định anh Niệm Quang rất mong ngóng chúng ta đấy!”
Hoắc Ảnh Quân cầm thìa một lúc, anh ngước mắt lên nhìn cô, đồng tử thu nhỏ lại.
“Em, hôm nay mình đến thành phố Tây Dương một chuyến nhé?”
Vân Tử Lăng nhíu mày: “Thành phố Tây Dương?”
“Ừ, anh đang có một hợp đồng quan trọng ở đấy, hôm nay anh có chút không khỏe, em đi cùng anh có được không?” Anh nhìn cô, mí mắt có chút nhấp nháy rất không tự nhiên.
Vân Tử Lăng cắn môi.
Hoắc Ảnh Quân không giục cô, anh vẫn đợi cô trả lời.
“Vâng, vậy em gọi điện cho anh Niệm Quang báo anh ấy một tiếng, chúng ta về muộn một chút!” Nói xong cô lấy điện thoại ra định gọi.
Hoắc Ảnh Quân lập tức nói: “Anh vừa gọi rồi, lúc sáng anh vừa gọi điện báo với anh ấy!”
Tử Lăng ngạc nhiên, sau đó cười với anh: “Anh đã nói rồi á, vậy được, khi nào thì mình xuất phát?”
“Ngây bây giờ!” Hoắc Ảnh Quân đứng dậy, anh trực tiếp đứng trước mặt cô, nắm chặt tay cô cùng đi ra ngoài.
Vân Tử Lăng có chút bối rối: “Em phải thay bộ đồ khác chứ nhỉ? Đi ký hợp đồng mà em mặc như thế này có vẻ không phù hợp lắm.”
“Không sao!” Hoắc Ảnh Quân không ngoảnh đầu lại mà đáp, sau đó đưa cô lên xe.
Ngồi trên xe, Vân Tử Lăng lấy điện thoại ra định mở lên là Hoắc Ảnh Quân đã lấy mất điện thoại của cô.
Vân Tử Lăng:…
“Nói chuyện với anh đi, em kể chuyện lúc nhỏ của em cho anh nghe có được không?”
Vân Tử Lăng ngây ra một lúc nhưng khi nghe những lời này của anh đã rất vui vẻ đáp lời: “Vâng!”
Thành phố Tây Dương cách Nam Dương không xa, nếu đi nhanh chỉ mất ba tiếng là có thể đến nơi.
Cả đoạn đường đi, Hoắc Ảnh Quân đều im lặng, anh nghe cô kể rất nhiều chuyện từ hồi bé.
Thi thoảng trong câu chuyện của cô lại xuất hiện Mộ Niệm Quang.
Nhờ vậy mà anh biết được ba năm qua Mộ Niệm Quang đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Đồng thời anh cũng biết rằng Mạc Thế Quang chiếm một vị trí rất quan trọng ở trong lòng cô.
Nghe tới đây, hàng lông mày của anh nhíu chặt lại.
Cô ấy quan tâm một người như thế, nếu như cô ấy biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn.
Anh nên làm gì bây giờ?
Anh nên nói với cô sự thật này như thế nào?
Bây giờ anh giấu cô để đưa cô đi, nếu như cô biết thì hậu quả sẽ…
Một tiếng “két”, anh dừng xe lại ở làn đường khẩn cấp.
Anh phanh xe rất gấp, phanh gấp đến mức dù Vân Tử Lăng đã thắt chặt dây an toàn mà người vẫn bị đẩy về phía trước.
“Sao thế?” Vân Tử Lăng hoảng hốt hỏi.
Đôi mắt đen của anh nhìn cô lộ rõ vẻ buồn bã, đau đớn và đầy rối loạn.
Vân Tử Lăng nhìn thấy ánh mắt của anh, bất giác nhăn mày: “Ảnh… Ảnh Quân”
Anh vẫn yên lặng không nói gì, sau đó quay đầu xe.
“Ơ, sao anh lại quay lại? Anh bảo đến Tây Dương cơ mà?” Chỉ còn tầm một tiếng nữa là đến Tây Dương rồi, cô không hiểu tại sao anh lại quay đầu xe không đi nữa.
Hoắc Ảnh Quân không nói gì, anh khởi động quay đầu xe.
Hành động khó hiểu của anh khiến Tử Lăng cả thấy bất an, không yên lòng.
Hai giờ đồng hồ.
Hai người không nói với nhau một câu nào.
Trong xe chỉ có mỗi tiếng điều hòa, yên lặng đến kỳ dị.
Hai tiếng sau, anh đã lái xe theo con đường đến bệnh viện.
Một lúc sau, anh đã lái xe đến hầm xe.
Lòng anh nóng như lửa đốt, anh nắm chặt lấy tay lái. Anh ngồi im ở đấy, dường như sắc mặt có gì đó không đúng.
Vân Tử Lăng cũng ngồi yên trên xe, một lúc lâu sau cô mới nhìn anh thử hỏi: “Sao thế anh? Sao đang đi Tây Dương mà lại quay về?”
Hoắc Ảnh Quân vẫn không hề mở miệng nhưng lại dùng lực nắm tay lái chặt hơn, chặt đến mức những đường gân xanh trên tay anh hiện lên rất rõ.
Sự bất an trong lòng của cô ngày một lớn dần.
Vân Tử Lăng bắt đầu hoảng loạn.
Cô cố nở nụ cười nhưng lại vô cùng gượng gạo.
“Sao… sao thế anh? Không phải… không phải là anh có chuyện gì giấu em chứ?”
Thế nhưng Hoắc Ảnh Quân vẫn không nói với cô câu nào.
Vân Tử Lăng cũng im lặng không nói gì nữa.
Anh nói muốn đến Tây Dương ký hợp đồng nhưng đi đến giữa đường lại quay về.
Trên đường quay về anh lại không nói một câu nào, không cho cô dùng điện thoại mà bắt cô nói chuyện.
Nhưng anh lại im lặng không nói lời nào, nét mặt vô cùng thiếu tự nhiên.
Vì sao?
Vì sao chứ…
Một tiếng “cạch” vang lên, Vân Tử Lăng tháo dây an toàn sau đó mở cửa xe muốn ra ngoài.
Hoắc Ảnh Quân nắm chặt lấy tay cô.
Vân Tử Lăng quay lại nhìn anh, không biết từ khi nào mà ánh mắt anh đã thay đổi, đôi mắt đen sâu hun hút, dường như sâu trong đó còn ẩn giấu sự đau đớn.
“Đêm qua… Đêm qua anh ấy… Anh ấy đã nhảy lầu tự tử rồi!” Anh nhắm mắt lại, bây giờ trong xe chỉ còn sự mịt mù âm u.
Vân Tử Lăng ngây người ra.
Cô nhăn mày lại, đôi mắt nhẹ chớp, bộ dạng không tin. Nhưng cô vẫn miễn cưỡng cười nhẹ hỏi: “Hả? Ai cơ? Ai nhảy lầu cơ?”
Cô vô vùng bất an đợi anh trả lời, cô lo lắng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Hoắc Ảnh Quân nhìn dáng vẻ cố gắng nhẫn nhịn của cô, trong lòng vô cùng đau đớn và bất lực.
Yết hầu anh dịch chuyển lên xuống, giọng nói trầm thấp cất lên: “Tử Lăng, Mộ Niệm Quang vô cùng đau khổ, anh ấy bị trầm cảm rất nặng, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc mới có thể khống chế bệnh tình. Có lẽ… Có lẽ điều này là một sự giải thoát đối với anh ấy…”
Gương mặt của Vân Tử Lăng biến sắc, vô cùng nhăn nhó, vô cùng khó tin mà nhìn anh.
“Tử Lăng…”
Ánh mắt của cô thật đáng sợ.
Anh hết sức nắm chặt lấy tay cô.
“Cho nên… Cho nên người nhảy lầu mà anh nói là… là anh Niệm Quang ư?” Cô nhíu mày rồi cười, giọng nói vô cùng rõ ràng: “Anh đùa cái gì đấy.”
Anh lặng lẽ nhìn cô, khàn giọng chậm rãi nói tiếp: “Tối qua Mộ Niệm Quang nhảy từ trên lầu cao xuống, chết ngay tại chỗ!”
Tử Lăng không nói gì, nước mắt cô tuôn rơi lã chã.
Cô ngây ra một lúc rồi vung mạnh tay anh ra, nở nụ cười: “Hoắc Ảnh Quân, hôm này không phải là cá tháng tư, trò đùa này của anh không hề vui đâu!”
Nói xong cô vội vàng mở cửa xe chạy tới tầng trên của bệnh viện.
Làm sao có thể?
Làm sao lại là anh Niệm Quang được?
Tối qua anh ta còn đồng ý với cô là sẽ sống thật tốt, sau này sẽ không uống rượu. Anh ta còn đồng ý tìm vợ nữa cơ mà?
Sao anh ta lại có thể nhảy lầu chứ?
Không thể nào!
Nhất định là Hoắc Ảnh Quân trêu cô thôi!
Nhất định là thế!
Đây không phải là sự thật!
Tuyệt đối không phải!
Sấm sét bên ngoài vang lên từng đợt long trời lở đất dữ dội.
“Á…” Một tiếng thét chói tai vang lên, đột nhiên Vân Tử Lăng tỉnh lại.
“Sao thế?” Người đàn ông nằm bên cạnh cũng vì vậy mà tỉnh dậy.
Vân Tử Lăng ngồi trên giường, không biết khi nào mưa ở bên ngoài mới ngừng lại, tiếng nước mưa đập lộp độp vào cửa sổ.
Cô không nói gì, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, như có chuyện gì đó.
“Em gặp ác mộng à?” Hoắc Ảnh Quân ôm lấy vai cô an ủi.
Trán cô ướt đẫm mồ hôi, cô chầm chậm quay sang nhìn anh, đôi mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, tràn ngập lo âu..
“Sao thế?”
Ánh mắt của cô khiến Hoắc Ảnh Quân lo lắng cau mày.
Vân Tử Lăng cũng không biết tại sao, cô vừa kéo chăn ra vừa nói: “Em muốn đi thăm anh Niệm Quang!”
Hoắc Ảnh Quân cũng dậy cùng cô, anh đứng trước mặt cô hỏi: “Sao thế? Không phải chúng ta đã thống nhất sáng mai đưa anh ấy về rồi hay sao?”
Vân Tử Lăng không nói gì, ngay cả giày cũng không kịp mang đã chạy ra ngoài.
Hoắc Ảnh Quân đuổi theo cô, nắm chặt tay cô lại: “Em nhìn anh rồi nói cho anh biết, em bị làm sao thế?”
Vân Tử Lăng dừng bước, cô bình tĩnh lại nhìn anh nhưng hàng lông mày vẫn nhíu chặt, biểu cảm sợ hãi, đôi môi mấp máy lộ rõ vẻ run rẩy: “Em, em vừa mới… vừa mới mơ thấy… mơ thấy…” Cô còn chưa nói hết, nước mắt đã tuôn rơi lã chã.
“Tử Lăng à, anh đi đây, em ở lại sống cho vui vẻ, hạnh phúc nhé!”
Giọng nói trong giấc mơ ấy vô cùng rõ ràng, cứ như ngay bên tai cô vậy.
Đó là…
Giọng nói của Mộ Niệm Quang.
“Sao lại khóc nữa rồi?” Hoắc Ảnh Quân ôm cô vào lòng.
Advertisement
“Đừng khóc nữa, chỉ là ác mộng mà thôi, không sao đâu, có anh ở đây rồi! Đừng sợ nữa!”
Vân Tử Lăng không nói gì, hai tay của cô ôm chặt lấy anh, cả người đều run rẩy.
Cô sợ!
Giấc mộng kia quả thực đáng sợ!
“Không sao đâu, Mộ Niệm Quang vẫn đang rất ổn mà, không phải chúng ta đã hẹn ngày mai đến đón anh ấy à?” Anh nhẹ nhàng vỗ về cô.
“Không sao hết, ngoan!”
Vân Tử Lăng vẫn im lặng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Đúng, đó chỉ là ác mộng!
Nhất định chỉ là ác mộng mà thôi!
“Được rồi, không sợ nữa, anh ôm em ngủ. Sáng mai chúng ta đi đón anh ấy, bây giờ bên ngoài đang mưa rất to, cũng không tiện đi lại đúng không? Hơn nữa giờ này anh ấy cũng ngủ mất rồi!” Anh vừa nói vừa nắm lấy tay cô dắt đến bến giường.
Cô không nói gì mà để anh dìu đến giường.
Anh cười nhẹ, ôm lấy cô rồi hôn lên trán.
“Được rồi, ngoan, ngủ một chút đi, có anh ở đây rồi!”
Advertisement
Anh biết, hai ngày nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, cô đã chịu quá nhiều áp lực mà gặp phải ác mộng.
Vân Tử Lăng gật đầu dựa vào ngực anh, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Mà lúc này bỗng nhiên điện thoại của Hoắc Ảnh Quân lóe sáng.
Anh cầm lấy điện thoại xem có thông báo gì mới.
Nhưng vừa nhìn vào toàn thân đã căng cứng.
Mộ Niệm Quang tự sát rồi!
Một dòng tin ngắn hiện ra: “Tổng giám đốc, Mộ Niệm Quang nói với tôi là anh ta muốn nghỉ ngơi, không muốn bị quấy rầy. Sau đó khi bác sĩ đến kiểm tra anh ta đánh gục bác sĩ, mặc đồng phục của bác sĩ rồi đeo khẩu trang đánh lừa chúng tôi. Lúc tôi phát hiện đã dựa vào định vị để tìm anh ta thì đã không kịp rồi…”
Hoắc Ảnh Quân khiếp sợ, anh nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu mà không định thần lại được.
Không biết sau bao lâu anh mới quay sang nhìn vào người phụ nữ bên cạnh mình.
Cô đang ngủ trong lòng anh nhưng lại không ngủ yên, hàng lông mày nhíu mặt không hề thả lỏng.
Vào lúc này, trong lòng anh tràn ngập những lo lắng bất an.
Nếu như…
Nếu như cô ấy biết được tin Mộ Niệm Quang đã chết…
Nếu như thế…
Anh không dám nghĩ tới!
Ngày hôm sau.
Lúc Vân Tử Lăng tỉnh lại, dì Mặc đã chuẩn bị bữa sáng đầy đủ rồi.
Hoắc Ảnh Quân ngồi ở tầng dưới, anh ngắt hết Internet ở trong nhà, anh rất sợ cô biết được tin tức kia.
Vân Tử Lăng vội xuống lầu, cô về đến nhà bếp nói với dì Mặc: “Dì Mặc, hôm nay có anh Niệm Quang tới, dì làm canh trứng cho anh ấy nhé.”
Dì Mặc nhìn Vân Tử Lăng, đôi mắt cụp xuống, hai bàn tay không tự nhiên chà vào mặt bàn ấp a ấp úng nói:
“Dạ, dạ… Vâng, vâng ạ…”
Vân Tử Lăng vội vàng đến trước bàn nhìn Hoắc Ảnh Quân: “Chúng ta tới bệnh viện đi, nhất định anh Niệm Quang rất mong ngóng chúng ta đấy!”
Hoắc Ảnh Quân cầm thìa một lúc, anh ngước mắt lên nhìn cô, đồng tử thu nhỏ lại.
“Em, hôm nay mình đến thành phố Tây Dương một chuyến nhé?”
Vân Tử Lăng nhíu mày: “Thành phố Tây Dương?”
“Ừ, anh đang có một hợp đồng quan trọng ở đấy, hôm nay anh có chút không khỏe, em đi cùng anh có được không?” Anh nhìn cô, mí mắt có chút nhấp nháy rất không tự nhiên.
Vân Tử Lăng cắn môi.
Hoắc Ảnh Quân không giục cô, anh vẫn đợi cô trả lời.
“Vâng, vậy em gọi điện cho anh Niệm Quang báo anh ấy một tiếng, chúng ta về muộn một chút!” Nói xong cô lấy điện thoại ra định gọi.
Hoắc Ảnh Quân lập tức nói: “Anh vừa gọi rồi, lúc sáng anh vừa gọi điện báo với anh ấy!”
Tử Lăng ngạc nhiên, sau đó cười với anh: “Anh đã nói rồi á, vậy được, khi nào thì mình xuất phát?”
“Ngây bây giờ!” Hoắc Ảnh Quân đứng dậy, anh trực tiếp đứng trước mặt cô, nắm chặt tay cô cùng đi ra ngoài.
Vân Tử Lăng có chút bối rối: “Em phải thay bộ đồ khác chứ nhỉ? Đi ký hợp đồng mà em mặc như thế này có vẻ không phù hợp lắm.”
“Không sao!” Hoắc Ảnh Quân không ngoảnh đầu lại mà đáp, sau đó đưa cô lên xe.
Ngồi trên xe, Vân Tử Lăng lấy điện thoại ra định mở lên là Hoắc Ảnh Quân đã lấy mất điện thoại của cô.
Vân Tử Lăng:…
“Nói chuyện với anh đi, em kể chuyện lúc nhỏ của em cho anh nghe có được không?”
Vân Tử Lăng ngây ra một lúc nhưng khi nghe những lời này của anh đã rất vui vẻ đáp lời: “Vâng!”
Thành phố Tây Dương cách Nam Dương không xa, nếu đi nhanh chỉ mất ba tiếng là có thể đến nơi.
Cả đoạn đường đi, Hoắc Ảnh Quân đều im lặng, anh nghe cô kể rất nhiều chuyện từ hồi bé.
Thi thoảng trong câu chuyện của cô lại xuất hiện Mộ Niệm Quang.
Nhờ vậy mà anh biết được ba năm qua Mộ Niệm Quang đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Đồng thời anh cũng biết rằng Mạc Thế Quang chiếm một vị trí rất quan trọng ở trong lòng cô.
Nghe tới đây, hàng lông mày của anh nhíu chặt lại.
Cô ấy quan tâm một người như thế, nếu như cô ấy biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn.
Anh nên làm gì bây giờ?
Anh nên nói với cô sự thật này như thế nào?
Bây giờ anh giấu cô để đưa cô đi, nếu như cô biết thì hậu quả sẽ…
Một tiếng “két”, anh dừng xe lại ở làn đường khẩn cấp.
Anh phanh xe rất gấp, phanh gấp đến mức dù Vân Tử Lăng đã thắt chặt dây an toàn mà người vẫn bị đẩy về phía trước.
“Sao thế?” Vân Tử Lăng hoảng hốt hỏi.
Đôi mắt đen của anh nhìn cô lộ rõ vẻ buồn bã, đau đớn và đầy rối loạn.
Vân Tử Lăng nhìn thấy ánh mắt của anh, bất giác nhăn mày: “Ảnh… Ảnh Quân”
Anh vẫn yên lặng không nói gì, sau đó quay đầu xe.
“Ơ, sao anh lại quay lại? Anh bảo đến Tây Dương cơ mà?” Chỉ còn tầm một tiếng nữa là đến Tây Dương rồi, cô không hiểu tại sao anh lại quay đầu xe không đi nữa.
Hoắc Ảnh Quân không nói gì, anh khởi động quay đầu xe.
Hành động khó hiểu của anh khiến Tử Lăng cả thấy bất an, không yên lòng.
Hai giờ đồng hồ.
Hai người không nói với nhau một câu nào.
Trong xe chỉ có mỗi tiếng điều hòa, yên lặng đến kỳ dị.
Hai tiếng sau, anh đã lái xe theo con đường đến bệnh viện.
Một lúc sau, anh đã lái xe đến hầm xe.
Lòng anh nóng như lửa đốt, anh nắm chặt lấy tay lái. Anh ngồi im ở đấy, dường như sắc mặt có gì đó không đúng.
Vân Tử Lăng cũng ngồi yên trên xe, một lúc lâu sau cô mới nhìn anh thử hỏi: “Sao thế anh? Sao đang đi Tây Dương mà lại quay về?”
Hoắc Ảnh Quân vẫn không hề mở miệng nhưng lại dùng lực nắm tay lái chặt hơn, chặt đến mức những đường gân xanh trên tay anh hiện lên rất rõ.
Sự bất an trong lòng của cô ngày một lớn dần.
Vân Tử Lăng bắt đầu hoảng loạn.
Cô cố nở nụ cười nhưng lại vô cùng gượng gạo.
“Sao… sao thế anh? Không phải… không phải là anh có chuyện gì giấu em chứ?”
Thế nhưng Hoắc Ảnh Quân vẫn không nói với cô câu nào.
Vân Tử Lăng cũng im lặng không nói gì nữa.
Anh nói muốn đến Tây Dương ký hợp đồng nhưng đi đến giữa đường lại quay về.
Trên đường quay về anh lại không nói một câu nào, không cho cô dùng điện thoại mà bắt cô nói chuyện.
Nhưng anh lại im lặng không nói lời nào, nét mặt vô cùng thiếu tự nhiên.
Vì sao?
Vì sao chứ…
Một tiếng “cạch” vang lên, Vân Tử Lăng tháo dây an toàn sau đó mở cửa xe muốn ra ngoài.
Hoắc Ảnh Quân nắm chặt lấy tay cô.
Vân Tử Lăng quay lại nhìn anh, không biết từ khi nào mà ánh mắt anh đã thay đổi, đôi mắt đen sâu hun hút, dường như sâu trong đó còn ẩn giấu sự đau đớn.
“Đêm qua… Đêm qua anh ấy… Anh ấy đã nhảy lầu tự tử rồi!” Anh nhắm mắt lại, bây giờ trong xe chỉ còn sự mịt mù âm u.
Vân Tử Lăng ngây người ra.
Cô nhăn mày lại, đôi mắt nhẹ chớp, bộ dạng không tin. Nhưng cô vẫn miễn cưỡng cười nhẹ hỏi: “Hả? Ai cơ? Ai nhảy lầu cơ?”
Cô vô vùng bất an đợi anh trả lời, cô lo lắng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Hoắc Ảnh Quân nhìn dáng vẻ cố gắng nhẫn nhịn của cô, trong lòng vô cùng đau đớn và bất lực.
Yết hầu anh dịch chuyển lên xuống, giọng nói trầm thấp cất lên: “Tử Lăng, Mộ Niệm Quang vô cùng đau khổ, anh ấy bị trầm cảm rất nặng, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc mới có thể khống chế bệnh tình. Có lẽ… Có lẽ điều này là một sự giải thoát đối với anh ấy…”
Gương mặt của Vân Tử Lăng biến sắc, vô cùng nhăn nhó, vô cùng khó tin mà nhìn anh.
“Tử Lăng…”
Ánh mắt của cô thật đáng sợ.
Anh hết sức nắm chặt lấy tay cô.
“Cho nên… Cho nên người nhảy lầu mà anh nói là… là anh Niệm Quang ư?” Cô nhíu mày rồi cười, giọng nói vô cùng rõ ràng: “Anh đùa cái gì đấy.”
Anh lặng lẽ nhìn cô, khàn giọng chậm rãi nói tiếp: “Tối qua Mộ Niệm Quang nhảy từ trên lầu cao xuống, chết ngay tại chỗ!”
Tử Lăng không nói gì, nước mắt cô tuôn rơi lã chã.
Cô ngây ra một lúc rồi vung mạnh tay anh ra, nở nụ cười: “Hoắc Ảnh Quân, hôm này không phải là cá tháng tư, trò đùa này của anh không hề vui đâu!”
Nói xong cô vội vàng mở cửa xe chạy tới tầng trên của bệnh viện.
Làm sao có thể?
Làm sao lại là anh Niệm Quang được?
Tối qua anh ta còn đồng ý với cô là sẽ sống thật tốt, sau này sẽ không uống rượu. Anh ta còn đồng ý tìm vợ nữa cơ mà?
Sao anh ta lại có thể nhảy lầu chứ?
Không thể nào!
Nhất định là Hoắc Ảnh Quân trêu cô thôi!
Nhất định là thế!
Đây không phải là sự thật!
Tuyệt đối không phải!
/223
|