Chương 50: Có phải cần khám bác sĩ tâm lý không?.
“Vân Tử Lăng, sao em lại đến nghĩa địa công cộng một mình? Em tới thăm dì à?”
“Vân Tử Lăng, em biết không, em có thể tới là quá tốt rồi, chị em nói em có việc không tới được, may mà anh đi hỏi cha em, cha em muốn em đến đây ngay lập tức!”
“Vân Tử Lăng, anh nói cho em biết, ngày hôm nay rất vui vẻ, sinh nhật của cô anh, bố mẹ anh cũng tới đấy.”
“Vân Tử Lăng, em đoán xem, ngày hôm nay anh của anh có thể tuyên bố ngày kết hôn của anh ấy với chị em không?”
Dọc theo đường đi, Khúc Tịnh Quân cứ liên tục lải nhải. Nhưng ngoài việc thỉnh thoảng “ừ” một tiếng ra thì câu Vân Tử Lăng nói nhiều nhất chính là “thế à?”.
Thực ra cô vốn không nghe Khúc Tịnh Quân đang nói gì cả.
Dường như trái tim cô vẫn còn chưa bình tĩnh lại từ câu chuyện vừa rồi.
Tại sao Bạch Hải Quỳnh lại bị người ta hãm hại mà mất đi trong sạch? Người được gọi là ‘bạn’ đó là ai?
Lúc đó địa vị của Bạch Hải Quỳnh cũng không thấp, cũng có thể coi như là tiểu thư cành vàng lá ngọc nổi tiếng ở thành phố Nam Dương. Hơn nữa bà còn có Vân Hâm Bằng làm vệ sĩ, theo lý mà nói thì phải rất an toàn mới đúng.
Việc hãm hại này là xảy ra như thế nào?
Sau khi vụ việc đó xảy ra, người được gọi là bạn đó lại đi đâu?
Hai tay cô lo lắng xiết vào nhau.
Không biết tại sao, cô có một suy nghĩ lớn mật, thậm chí là đáng sợ.
Liệu tất cả những thứ này có phải là do chính Vân Hâm Bằng đứng sau lưng sắp đặt hay không?
Dù sao thân phận của Vân Hâm Bằng chỉ là vệ sĩ, ông ta muốn cưới Bạch Hải Quỳnh quả thực chính là nằm mơ giữa ban ngày.
Chỉ có một cách duy nhất, đó là kéo Bạch Hải Quỳnh không nhiễm một hạt bụi vào bên trong nước bùn. . .
“Vân Tử Lăng, Vân Tử Lăng!” Khúc Tịnh Quân gấp giọng gọi to tên cô.
“Hả?” Vân Tử Lăng giật mình, phục hồi lại tinh thần.
“Đến nơi rồi, sao cả đường em cứ mất tập trung thế?” Khúc Tịnh Quân nhíu mày: “Có phải em có nơi nào không thoải mái không?”
Vân Tử Lăng nhìn anh ta rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, xăn biệt thự đơn lập to lớn này cực kì bắt mắt.
Đây là nhà họ Hoắc!
“Không, không đâu, có lẽ buổi sáng em dậy hơi sớm, không ngủ ngon, đến nơi rồi đúng không, vậy chúng ta xuống xe đi!” Vân Tử Lăng cười nhẹ, cô kéo suy nghĩ của mình lại.
Khúc Tịnh Quân há miệng cười: “Được, chúng ta đi vào thôi!”
Phòng khách của nhà họ Hoắc cực kì to lớn, toàn bộ địa điểm đều được trang trí bằng những bông hoa tươi nhất.
Trên mỗi chiếc bàn dài đều bày hoa tươi, rượu đỏ, đồ tráng miệng và hải sản tươi được chở tới bằng máy bay.
Tất cả đều đang tỏ rõ hai chữ xa xỉ.
Có khoảng chừng hai mươi nhân viên phục vụ đi qua đi lại, giúp mỗi vị khách đều có được sự hưởng thụ cao cấp nhất.
Đồng thời Hoắc Chấn Vũ cũng đã mời nghệ sĩ biểu diễn đàn dương cầm nổi tiếng nhất đến thành phố Nam Dương, vừa tiến vào hội trường đã có thể hưởng thụ âm nhạc hoàn hảo nhất.
Không hổ là gia đình giàu có nhất thành phố Nam Dương, khung cảnh này có lẽ còn long trọng hơn cả tiệc kết hôn của một vài nữ minh tinh hạng B không chừng.
Sau khi Vân Tử Diễm chào hỏi mọi người, cô ta đi một mình lên tầng ba tìm Hoắc Ảnh Quân.
Thân hình cao to của người đàn ông đó đứng trước gương, mặc áo sơ mi trắng được là đến phẳng lì không có một nếp nhăn do người hầu đưa tới.
Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, đôi môi rất mỏng, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt đều hoàn hảo đến không thể chê được.
Cho dù có nhìn anh bao nhiêu lần đi chăng nữa thì trái tim của cô ta vẫn luôn đập thình thịch như vậy.
Hoắc Ảnh Quân cài nút áo sơ mi, chỉ cài đến nút thứ ba đếm ngược dưới cổ áo thì đã ngừng lại. Dáng vẻ lộ ra một tia khiêu gợi như vậy của anh càng khiến đáy lòng cô ta trở nên khô nóng lên.
“Đến rồi à?” Hoắc Ảnh Quân xoay người nhìn về phía cô ta.
“Vâng. . .” Vân Tử Diễm e thẹn trả lời: “Bác gái nói anh đi chuyến bay lúc ba giờ sáng, vừa mới về thành phố Nam Dương, anh cũng chẳng ngủ được vài tiếng, khổ cho anh rồi.”
Hoắc Ảnh Quân cong môi cười nhạt, nói một câu “Quen rồi” rồi lơ đãng hỏi: “Cả nhà đều tới rồi à?”
Vân Tử Diễm hơi sững lại một chút rồi nhanh chóng cười trả lời: “Bố mẹ em đều đến rồi, em trai em cũng sắp trở về từ nước ngoài, lần sau tham gia tụ họp nhất định thằng bé sẽ tới!”
“Vân Tử Lăng thì sao?”
Vân Tử Diễm bối rối một lát.
Anh ấy. . . anh ấy đang hỏi Vân Tử Lăng ư?
Hoắc Ảnh Quân thấy cô ta không nói gì, gương mặt đẹp trai không khỏi che kín một lớp hung ác.
Anh đi tới trước mặt cô ta, thân hình cao lớn bao phủ một tầng lạnh lẽo không nói ra được, anh nâng cằm cô ta lên, giọng nói lộ vẻ không vui: “Không phải anh đã nói cho em biết là ‘cả nhà’ đều phải đi à?”
Vân Tử Diễm nhìn vào sự lạnh lẽo trong mắt anh mà khẽ run lên.
“Tử Lăng. . . Tử Lăng sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, con bé. . . con bé bảo hôm nay có việc, có việc. . .”
“Hửm? Có thật không?”
Vân Tử Diễm vội vàng gật đầu.
Hoắc Ảnh Quân thấy cô ta căng thẳng như vậy thì không khỏi nở nụ cười, đưa tay ra ôm lấy cô ta: “Sao em lại căng thẳng như vậy hả? Đi thôi, chúng ta đi xuống nào.”
Hơi thở của Vân Tử Diễm hơi nghẹt lại, cô ta xoay mặt nhìn về phía sườn mặt đẹp trai của người đàn ông bên cạnh, hoàn toàn không đoán được suy nghĩ trong lòng anh.
Một giây trước, đột nhiên cô ta cảm thấy khí lạnh nổi lên bốn phía. Một giây sau, anh lại ôm lấy cô ta, giọng nói ấm áp, nụ cười nhẹ nhàng khiến cô ta có cảm giác như đang yêu đương trong ngày xuân vậy.
Nhưng là. . . không biết tại sao, cô ta luôn cảm giác có nơi nào đó không đúng lắm.
Hai người đi thang máy xuống tầng một.
Vân Tử Lăng thì sao?
Cô đã đến rồi!
Hoắc Ảnh Quân gần như vừa bước ra, chỉ nhìn qua một cái đã tìm được vị trí của Vân Tử Lăng một cách cực kỳ chính xác.
Một giây sau, con ngươi của anh co rút lại.
Cô đang ngồi bên cạnh Khúc Tịnh Quân, hai người cúi đầu nói nói cười cười có vẻ rất vui vẻ.
Ngay sau đó, ánh mắt của Hoắc Ảnh Quân lặng lẽ trở nên lạnh buốt, nhìn khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng của cô và Khúc Tịnh Quân.
Không biết tại sao anh lại cảm thấy hình ảnh này cực kì chói mắt.
“Ăn ngon không?” Khúc Tịnh Quân đưa cho cô món tráng miệng, thấp giọng cười nói: “Em thích minh tinh nào, anh xin chữ kí cho.”
“Họ sẽ cho anh chữ kí à?”
“Đương nhiên, anh là ai nào? Cậu chủ nhà họ Khúc đấy” Anh ta cười sáng lạn.
Vân Tử Lăng cười nhẹ, ánh mắt tìm kiếm Vân Hâm Bằng trong đám người.
“Khúc Tịnh Quân” Một tiếng gọi làm Vân Tử Lăng thu hồi sự chú ý lại ngay lập tức.
Cô ngước mắt lên, Hoắc Ảnh Quân đang đứng trước mặt cô, bên cạnh anh là Vân Tử Diễm với phong thái tao nhã.
“Anh ạ.” Khúc Tịnh Quân vội vàng đứng lên.
Vân Tử Lăng cũng đứng lên theo, trong tay cô còn bưng nước trái cây mà Khúc Tịnh Quân lấy cho.
“Anh rể, chị.” Độ cong trên khóe miệng cô không nghiêng không lệch, vẽ ra góc độ xinh đẹp nhất.
Ánh mắt đen như mực của Hoắc Ảnh Quân rất sâu, hờ hững nhìn cô.
Không khí trở nên hơi kì lạ.
“Anh ơi.” Đột nhiên một tiếng gọi cất lên, cắt đứt bầu không khí này.
Hoắc Nhã Linh cười chạy tới, nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân: “Anh ơi, em vừa mới lên tầng tìm anh lại không thấy anh đâu, bố đang tìm anh đấy!”
“Được rồi” Hoắc Ảnh Quân không ở lại đó nữa, ánh mắt ý tứ sâu xa liếc nhìn Vân Tử Lăng một cái rồi rời đi.
“Nhã Linh.” Vân Tử Diễm vội vàng cười chào hỏi.
Hoắc Nhã Linh nhìn Vân Tử Diễm, cô ta trợn mắt lên một cái rồi lạnh lùng nói: “Mẹ tôi đang gọi chị sang bên kia đấy!”
“Bác gái tìm chị à? Vậy chị đi trước nhé.” Tuy cô ta không hiểu tại sao Hoắc Nhã Linh lại mặt nặng mày nhẹ với mình như vậy, nhưng cô ta chỉ coi như không nhìn thấy.
Ai bảo bình thường Hoắc Nhã Linh đã được nuông chiều quen thân rồi, lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa.
“Dối trá!” Hoắc Nhã Linh lè lưỡi nhìn theo Vân Tử Diễm rồi nhanh chóng xoay người, bắt được cánh tay của Khúc Tịnh Quân làm nũng: “Anh, em tìm anh lâu lắm rồi đấy, vừa rồi anh đi đâu thế?”
Khúc Tịnh Quân nở nụ cười, búng trán cô ta: “Em vẫn dính người như thế à, anh lớn thế này rồi mà chuyện gì cũng phải báo cáo với em hả?”
Hoắc Nhã Linh ôm cánh tay anh ta lắc qua lắc lại: “Cho dù anh có lớn thế nào thì vẫn là anh của em mà, anh không nhận à?”
Khúc Tịnh Quân cười: “Nhận, anh có cô em gái đáng yêu như em thì cầu cũng không được nữa là” Anh ta nói rồi nhanh chóng kéo Vân Tử Lăng định xoay người rời đi lại: “Nhã Linh, đây là bạn gái của anh, Vân Tử Lăng.”
Hoắc Nhã Linh ngẩn ra, nụ cười lập tức cứng đờ.
“Làm sao thế?” Khúc Tịnh Quân thấy cô ta sững sờ thì không khỏi hỏi dò.
“Anh, anh nói cái gì? Bạn. . . bạn gái?”
“Đúng vậy, Vân Tử Lăng, đây là em họ của anh, Nhã Linh” Khúc Tịnh Quân nhanh chóng kéo cô ta đến trước mặt cô: “Đáng yêu nhỉ?”
Vân Tử Lăng nhìn về phía Hoắc Nhã Linh rồi lại liếc nhìn Khúc Tịnh Quân, cô chỉ cười nhạt chứ không mở miệng.
“Anh, chuyện này, chuyện này, em còn có việc, em đi trước nhé, một lúc nữa, một lúc nữa lại nói nhé.” Cô ta vừa nói dứt lời đã chạy đi mất.
“Lấy em làm bia đỡ đạn, cũng được đấy nhỉ?” Vân Tử Lăng bình thản mở miệng.
Khúc Tịnh Quân khựng lại rồi nhìn về phía cô, anh ta vẫn nở nụ cười thật thà: “Em nói cái gì thế, anh dùng em làm bia đỡ đạn lúc nào?”
Cô nâng mắt lên nhìn anh ta, lạnh nhạt cười rồi nhún vai, không nói gì cả mà đi vào bên trong.
Khúc Tịnh Quân nhìn theo cô, sững sờ đứng tại chỗ một lúc rồi vội vàng đuổi theo.
“Tử Lăng, xin lỗi, anh. . .”
“Không có chuyện gì đâu, em có thể giúp được anh cũng rất vui mà, dù sao lúc trước anh cũng đã từng giúp em.” Nói xong, cô cầm một miếng bánh ga-tô đặt trên bàn lên ăn: “Có điều. . . ”
Cô dừng lại một chút: “Có phải cô ta cần đi khám bác sĩ tâm lý không?”
Ánh mắt của Hoắc Nhã Linh vừa thấy đã biết là không bình thường.
Mừng thầm, ngượng ngùng, vừa hạnh phúc vừa xấu hổ, sau khi nghe được cô là bạn gái của anh ta thì ánh mắt lập tức chuyển thành đề phòng, tổn thương, kinh ngạc, giận dữ.
Cô đã từng thấy những thứ này trong mắt của Vân Tử Diễm.
Đó là yêu.
Hoắc Nhã Linh yêu Khúc Tịnh Quân.
Cô lắc đầu một cái.
Tình yêu này thật là bất thường!
Khúc Tịnh Quân bất đắc dĩ thở dài: “Anh cũng không biết vì sao lại thành thế này nữa, khi anh phát hiện loại manh mối này thì rất ít khi đến nhà của cô, anh nghĩ, có lẽ chờ con bé lớn lên chút nữa là được rồi. . .”
Vân Tử Lăng nhướng mày cười lấy lệ.
Xin lỗi, cô không có một chút hứng thú nào với mối quan hệ giữa hai người họ cả.
Có điều. . .
“Nếu chúng ta đã là bạn thì khi anh cần em làm bia đỡ đạn, tất nhiên là em sẽ giúp anh!” Cô nhìn Khúc Tịnh Quân nói một cách chân thành.
Tuy con người cô không có ưu điểm gì cả nhưng nhận ơn một giọt là phải trả ơn một dòng.
Khúc Tịnh Quân nở nụ cười: “Vậy em làm bạn gái anh thật có được hay không?”
Vân Tử Lăng cười lạnh một tiếng, ném cho anh ta biểu cảm tự đi mà nghĩ rồi tiếp tục đi vào bên trong.
Khúc Tịnh Quân bất đắc dĩ xoa tóc, đến cùng thì anh ta có nơi nào không tốt? Tại sao cô lại không coi trọng anh ta nhỉ?
“Khúc Tịnh Quân!” Một tiếng gọi vang lên khiến Khúc Tịnh Quân đang muốn đuổi theo Vân Tử Lăng dừng lại.
“Mẹ ạ.”
“Lại đây.” Một người phụ nữ xinh đẹp đứng bên kia nhìn anh ta vẫy tay.
Khúc Tịnh Quân nhìn theo bóng dáng của Vân Tử Lăng rồi lại nhìn mẹ mình, suy nghĩ một chút, anh ta vẫn đi tới chỗ mẹ mình.
Vân Tử Lăng cầm nước trái cây trong tay, đi qua đi lại trong biển người.
Mỗi khi cô đi qua bên cạnh mỗi người thì tất cả mọi người đều sẽ nhìn cô một cái.
Chỉ vì trang phục cô đang mặc hoàn toàn không phù hợp với nơi này.
Đương nhiên, cũng là bởi vì hoàn toàn không hợp như thế mới khiến những người này nhận ra ngay lập tức, đây chính là cô hai nhà họ Vân danh tiếng kém cỏi kia.
Nhưng Vân Tử Lăng hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người kia .
Cô đang tìm, tìm Vân Hâm Bằng, tìm Cố Di Nhân.
Hai người kia đi đâu rồi?
Theo lý mà nói, trong trường hợp này, chắc chắn họ phải có mặt ở đây.
Vân Tử Lăng nhíu mày, chẳng lẽ họ đang ở bên ngoài?
Nghĩ tới đây, cô đặt ly nước trái cây xuống rồi đi ra ngoài.
Nhà họ Hoắc có một khu vườn rất lớn ở phía sau biệt thự, bên trong có núi giả, có rừng trúc, có suối phun, còn có cả chòi nghỉ mát.
Nhưng bây giờ còn không đầu xuân, nhiệt độ ngoài trời rất thấp.
Tất nhiên là người cũng rất ít.
Bên trong khu vườn sau nhà khổng lồ này gần như chẳng có ai cả.
Vân Tử Lăng đi một vòng rồi chuẩn bị trở về.
Nhưng vào lúc này, cô nghe được một âm thanh kì lạ.
Là. . . tiếng thở gấp. . .
/223
|