Chương 17: Cô gọi tôi là anh rể?.
Người đàn ông kia híp mắt lại, trên môi lộ ra nụ cười: “Cô gọi tôi là anh rể?”
Vân Tử Lăng khẽ giật mình, cô lập tức khẽ cười, trong mắt như có nước ẩn hiện, không biết là nước mưa hay là nước mắt.
“À, xin lỗi! Tôi quên mất vừa rồi Vân Hâm Bằng đã đoạn tuyệt quan hệ bố con với tôi rồi. Nếu bàn về quan hệ, anh đúng là không phải anh rể tôi!”
Dứt lời, cô ung dung đứng lên. Sau đó, Vân Tử Lăng lấy một chiếc khẩu trang rất dày ra đeo theo thói quen.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Hoắc…” Cô đi ngang qua anh thì dừng một chút, giọng nói của Vân Tử Lăng lạnh nhạt, trầm thấp, giống như là ảo giác.
Cô cứ thế bước trong màn mưa. Người đàn ông kia nhíu mày, trong đáy mắt xuất hiện sự tức giận. Anh xoay người nhìn về phía Vân Tử Lăng, không ngờ lại thấy dáng đi của cô lảo đà lảo đảo như sắp đổ.
Hoắc Ảnh Quân nhíu mày, bước vội tới. Trước mắt Vân Tử Lăng đột nhiên tối sầm, cô ngã xuống một cách nặng nề.
“Tổng giám đốc Hoắc!” Quách Sở Tiêu lập tức tiến tới định đỡ Vân Tử Lăng từ tay của Hoắc Ảnh Quân.
“Cô ấy sốt rồi.”
Khuôn mặt của thiếu nữ trong lòng lộ ra sắc đỏ không bình thường. Cô mặc rất mỏng mảnh trong cái thời tiết cuối tháng mười hai này. Anh kéo tay của Vân Tử Lăng là có thể cảm nhận được nhiệt độ không bình thường. Cô bị sốt cao.
“Thế… Chúng ta có cần liên hệ với bố cô ấy không?” Quách Sở Tiêu vội hỏi.
“Đi bệnh viện.”
Bây giờ, e rằng Vân Hâm Bằng sợ nhất là nhìn thấy cô. Quách Sở Tiêu gật đầu, lập tức đỡ thiếu nữ trong tay anh, bế vào trong xe. Vân Tử Lăng được đặt nằm ở ghế sau, thân thể cô cuộn tròn lại. Trên ghế phụ ở phía trước, ánh mắt Hoắc Ảnh Quân nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết rốt cuộc anh nghĩ gì.
Bên ngoài trời vẫn đổ mưa rào rào, những giọt mưa rơi trên cửa sổ xe khiến cảnh vật bên ngoài trở nên mơ hồ.
“Đau… Đau…”
Một tiếng rên rỉ vang lên. Người đàn ông ngồi phía trước nhìn về phía cô qua gương chiếu hậu. Ở hàng ghế sau, lông mày của Vân Tử Lăng nhíu chặt lại, miệng run rẩy kêu đau liên tục.
“Đau…”
Hai tay cô ôm chặt lấy thân thể theo bản năng, toàn thân run rẩy thấy rõ. Trong đôi mắt đang cụp xuống của anh lộ ra một tia khác thường. Sau khi im lặng một lúc, Hoắc Ảnh Quân lên tiếng: “Tăng nhiệt độ trong xe lên đi.”
“Vâng.” Quách Sở Tiêu lập tức tăng nhiệt độ của điều hòa lên.
Nửa giờ sau, chiếc xe đã tới bệnh viện.
“Tổng giám đốc Hoắc, anh chờ tôi một chút, tôi quay lại ngay.”
Anh ta nói xong thì xuống xe, mở cửa hàng ghế sau bế Vân Tử Lăng lên, sau đó lập tức tiến vào trong bệnh viện.
Hai giờ chiều, nhà họ Hoắc thông báo một tin trên Facebook. Nội dung là tin tưởng nàng dâu tiêu chuẩn Vân Tử Diễm. Đương nhiên, nhà họ Hoắc cũng không đánh giá người con gái còn lại của nhà họ Vân, vì mỗi người có cuộc sống khác nhau, hoàn cảnh sống khác nhau. Nhưng ngụ ý là nhà họ Vân hãy dạy dỗ con cái cho tốt.
Dù sao, dáng dấp của hai người cũng giống nhau, nếu người khác không biết thì sẽ dễ bị lợi dụng. Người mất mặt sẽ là người nhà họ Hoắc. Tin tức này vừa xuất hiện thì nhà họ Vân lập tức đáp lại.
Vân Hâm Bằng vốn muốn đoạn tuyệt quan hệ với Vân Tử Lăng, bây giờ lại tuyên bố rằng sẽ nhận nuôi con gái thứ hai, đặt ở bên cạnh để quản lý, dạy bảo. Đa số dân mạng đều ca ngợi cách làm này. Cũng vì vậy, Vân Tử Diễm bị vu oan, hãm hại lại rộng lượng đón em gái về, giúp đỡ dạy bảo.
Nhờ điều này, hình tượng tốt đẹp của cô ta lại được tăng lên mấy phần. Đương nhiên, Vân Tử Lăng không biết những chuyện này. Lúc cô tỉnh lại đã là sáu giờ. Nhưng điều khiến Vân Tử Lăng kinh ngạc là khi bản thân vừa tỉnh lại thì bị người ta lôi ra khỏi bệnh viện. Sau đó, cô lập tức bị đẩy lên xe.
/223
|