Chương 5.1 Còn có lý lẽ như vậy nữa à?
Chiếc xe phóng hết tốc lực trên đường.
Cuối cùng đến xế chiều, xe vững vàng dừng trước cổng quân đoàn tân binh.
Tần Man theo các tân binh khác xuống xe, sau đó xếp hàng ngay ngắn trong đám người.
"Tiếp theo là thời gian sắp xếp dọn dẹp vệ sinh phòng ốc, cho các cậu một tiếng, một tiếng sau tôi sẽ đi kiểm tra." Sĩ quan huấn luyện đứng trước mặt bọn họ, mặt không cảm xúc hạ lệnh, sau đó nói với mọi người một câu giải tán.
Tần Man cũng định đi theo mọi người trở về ký túc xá của mình.
Nhưng sau đó nghe thấy sĩ quan huấn luyện ở sau lưng gọi một tiếng, "Tần Man! Cậu ở lại!"
Một mình Tần Man bị gọi tên, không còn cách nào khác đành phải dừng bước trong khi mọi người đứng xem kịch vui, quay lại chỗ cũ.
"Tần Man, lần này cậu bị thương không tham gia huấn luyện, vì vậy không có thành tích."
Sĩ quan huấn luyện này tên là Khổng Nghĩa.
Ba ngày vừa qua anh ta chưa từng nói một câu nào với mình.
Cho dù là mình bị thương trở lại, anh ta cũng không hề nói với mình một câu, giống như hoàn toàn không thèm chú ý đến mình.
Tuy nhiên đối với việc này Tần Man hoàn toàn có thể hiểu được, dù sao tính tình của nguyên chủ cơ thể này thật sự không ưa cho nổi, lúc huấn luyện kêu đau kêu mệt còn chưa tính, tính cách lại còn rất kém, luôn thích làm biếng.
Có một lần Khổng Nghĩa vô cùng tức giận, đạp vào mông cô một cái.
Thật ra nam binh sĩ bị sĩ quan huấn luyện đạp vài cái vào mông căn bản không sao cả, nhưng vấn đề lúc đó chính là vị cô nương này là nữ giả nam, từ nhỏ đến lớn đều được bảo vệ trong lòng bàn tay, kết quả vừa vào quân đội thì bị đá còn chưa tính, lại còn bị đá vào mông, cuối cùng đương nhiên trở thành một chuyện cực kỳ khủng khiếp, vì vậy lập tức bật khóc ngay tại chỗ.
Đứng trước mặt mọi người khóc lóc thảm thiết đau khổ thành sông, khiến Khổng Nghĩa tức đến lệch mũi.
Từ đó về sau vị này ở trong đám tân binh khóc lóc thành danh, Khổng Nghĩa càng lười quan tâm đến cô nữa, gần như hoàn toàn xem cô thành một người trong suốt.
"Việc kiểm tra đánh giá tân binh ba tháng sau sẽ ảnh hưởng đến việc phân phối đến quân đội tiếp theo, cậu tự nhìn mà làm đi."
Thật ra Khổng Nghĩa nói lời này chỉ là cho có vậy thôi, đối với tình hình của Tần Man, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc phân phối.
Vốn thành tích đã là số không, ảnh hưởng nữa thì còn có thể ảnh hưởng đến đâu.
"Còn nữa, nếu chăn màn của cậu mà còn không gấp được nữa, thì tối hôm nay cậu đừng có dùng chăn nữa." Trước khi Khổng Nghĩa đi thì lạnh lùng nhắc nhở một câu.
Dù sao anh ta cũng đã không trông cậy vào việc huấn luyện của Tần Man nữa, ít nhất việc dọn dẹp phòng ốc và vệ sinh vẫn phải thông qua kiểm tra mới được, nếu không sau này ra ngoài, hỏi ai mang binh sĩ này, chính anh cũng cảm thấy mất mặt.
Nhìn Tần Man trước mặt vẫn cứ cúi đầu không lên tiếng, Khổng Nghĩa không khỏi nhíu mày quát: "Nói chuyện mau! Câm à?!"
Đã rất nhiều năm Tần Man không bị người khác khiển trách như vậy, cô lập tức hơi sửng sốt, cuối cùng vì vướng thân phận tân binh bây giờ của mình, đáp lại một câu, "Rõ."
Năm năm, cô đã rời khỏi quân đội năm năm, câu trả lời quân sự hóa này đã năm năm rồi cô không nói, bây giờ đột nhiên trả lời, khiến cô phút chốc cảm thấy mình lại trở lại năm đó khi cô vẫn còn trong quân đội.
Khổng Nghĩa nghe được câu trả lời bất đắc dĩ của, chỉ cảm thấy năm nay là năm hạn của mình, không có việc gì thuận lợi, lại nhận được một binh sĩ cực phẩm thế này.
Trong lòng không cam lòng nhưng cũng đành chịu, chỉ có thể nghiêm mặt rời đi.
Mà giống như thế, trong lòng Tần Man cũng không cảm thấy tốt hơn Khổng Nghĩa bao nhiêu.
Cô không dễ gì được sống lại, không những bị buộc ở lại quân đội không thể lập tức báo thù, mà còn bị một người cấp bậc thấp hơn mình năm đó không biết bao nhiêu lần giáo huấn, thật sự có bao nhiêu uất ức thì có bấy nhiêu uất ức.
/916
|