Nếu không bù bữa tiệc sinh nhật đó thì tất cả sẽ không xảy ra.
“Không chỉ có thế, 8 năm rồi, cháu nhìn Giang gia ngày càng chói lóa trong 8 năm đó, năng lực của cháu trước sau gì cũng không theo kịp, cháu không thể cho mẹ và ông ngoại ánh hào quang thuộc về họ, khiến họ bị tòa thành phố này dần dàn quên lãng.”
Mộ An An không dám nói vẫn còn nữa.
Bởi vì cô quá tham lam sự an yên khi ở bên cạnh Thất gia, và đoạn tình cảm đối với anh.
Thậm chí cô còn có suy nghĩ, thù cũng không thèm báo luôn, chỉ muốn làm một công chúa nhỏ ngoan bên cạnh Thất gia.
Những thứ này đều là tội.
Đều là xiềng xích trên người Mộ An An.
Thù một ngày không báo thì sẽ không có một ngày tự do.
Chỉ cần cô càng hạnh phúc, thì những đau đớn do xiềng xích ấy đem lại sẽ càng nồng đậm hơn.
Mộ An An dùng sức lau nước mắt trên mặt: “Thất gia, có thể cho cháu cơ hội đi thăm nơi chôn cất mẹ và ông ngoại không?”
Câu này của Mộ An An nói ra, Tông Chính Ngự hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa.
Anh hoàn toàn bị mềm lòng.
Năm đó khi Mộ gia xảy ra thảm án, Giang Trấn vì để giữ thể diện nên tổ chức tang lễ cho họ một cách long trọng.
Nhưng những năm này, Mộ An An không hề đi đến khu mộ đó.
Ngày hội, tiết Thanh Minh.
Mộ An An đều có thể tìm được lý do để bận rộn.
Có lúc thì bận chuyện trong trường, khi thì bận tham gia hội Xuân, chắc chắn là không ở nhà.
Tông Chính Ngự vẫn luôn tưởng là bé con không thích bi thương, con bé tự có cách của mình.
Nhưng qua lần trải lòng hôm nay của Mộ An An, khiến Thất gia hoàn toàn hiểu được.
Không phải cô không thích bi thương, cũng không phải có cách khác.
Là cô cảm thấy bản thân có tội.
Tội lớn đến tư cách nhìn mẹ và ông ngoại cũng không có.
“Thất gia, được không ạ?”
Mộ An An lại dò hỏi một lần.
Tông Chính Ngự vươn tay, vuốt mặt cô: “Được.”
Bé con như vậy.
Anh không nói nổi lời từ chối.
Quá đau lòng.
Mộ An An đang đợi Tông Chính Ngự nói ra lời khẳng định như thế, cô cười liền.
Cỏ cười rồi lau đi nước mắt trên khóe mắt, nghiêm túc nói: “Thất gia, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ xử lý tốt những chuyện ấy.”
Cháu nhất định sẽ khiến bản thân trở nên sạch sạch sẽ sẽ, quay lại đứng trước mặt chú!
Tông Chính Ngự không nói gì nhiều, anh vỗ đầu Mộ An An: “Nghỉ ngơi thật tốt.”
Nói xong, anh rời khỏi phòng, đóng cửa giúp Mộ An An.
Mặc dù anh rất muốn ôm bé con vào lòng, an ủi và yêu thương bé con.
Nhưng anh biết, hiện giờ đứa trẻ này đang cần ờ một mình.
Tông Chính Ngự hiểu Mộ An An.
“Không chỉ có thế, 8 năm rồi, cháu nhìn Giang gia ngày càng chói lóa trong 8 năm đó, năng lực của cháu trước sau gì cũng không theo kịp, cháu không thể cho mẹ và ông ngoại ánh hào quang thuộc về họ, khiến họ bị tòa thành phố này dần dàn quên lãng.”
Mộ An An không dám nói vẫn còn nữa.
Bởi vì cô quá tham lam sự an yên khi ở bên cạnh Thất gia, và đoạn tình cảm đối với anh.
Thậm chí cô còn có suy nghĩ, thù cũng không thèm báo luôn, chỉ muốn làm một công chúa nhỏ ngoan bên cạnh Thất gia.
Những thứ này đều là tội.
Đều là xiềng xích trên người Mộ An An.
Thù một ngày không báo thì sẽ không có một ngày tự do.
Chỉ cần cô càng hạnh phúc, thì những đau đớn do xiềng xích ấy đem lại sẽ càng nồng đậm hơn.
Mộ An An dùng sức lau nước mắt trên mặt: “Thất gia, có thể cho cháu cơ hội đi thăm nơi chôn cất mẹ và ông ngoại không?”
Câu này của Mộ An An nói ra, Tông Chính Ngự hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa.
Anh hoàn toàn bị mềm lòng.
Năm đó khi Mộ gia xảy ra thảm án, Giang Trấn vì để giữ thể diện nên tổ chức tang lễ cho họ một cách long trọng.
Nhưng những năm này, Mộ An An không hề đi đến khu mộ đó.
Ngày hội, tiết Thanh Minh.
Mộ An An đều có thể tìm được lý do để bận rộn.
Có lúc thì bận chuyện trong trường, khi thì bận tham gia hội Xuân, chắc chắn là không ở nhà.
Tông Chính Ngự vẫn luôn tưởng là bé con không thích bi thương, con bé tự có cách của mình.
Nhưng qua lần trải lòng hôm nay của Mộ An An, khiến Thất gia hoàn toàn hiểu được.
Không phải cô không thích bi thương, cũng không phải có cách khác.
Là cô cảm thấy bản thân có tội.
Tội lớn đến tư cách nhìn mẹ và ông ngoại cũng không có.
“Thất gia, được không ạ?”
Mộ An An lại dò hỏi một lần.
Tông Chính Ngự vươn tay, vuốt mặt cô: “Được.”
Bé con như vậy.
Anh không nói nổi lời từ chối.
Quá đau lòng.
Mộ An An đang đợi Tông Chính Ngự nói ra lời khẳng định như thế, cô cười liền.
Cỏ cười rồi lau đi nước mắt trên khóe mắt, nghiêm túc nói: “Thất gia, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ xử lý tốt những chuyện ấy.”
Cháu nhất định sẽ khiến bản thân trở nên sạch sạch sẽ sẽ, quay lại đứng trước mặt chú!
Tông Chính Ngự không nói gì nhiều, anh vỗ đầu Mộ An An: “Nghỉ ngơi thật tốt.”
Nói xong, anh rời khỏi phòng, đóng cửa giúp Mộ An An.
Mặc dù anh rất muốn ôm bé con vào lòng, an ủi và yêu thương bé con.
Nhưng anh biết, hiện giờ đứa trẻ này đang cần ờ một mình.
Tông Chính Ngự hiểu Mộ An An.
/826
|