Là cái kiểu hiểu chuyện mà vì ngày nhỏ không hiểu chuyện mà khiến cho mẹ và ông ngoại lo lắng, sau đó bù đắp lại.
Cho nên cô mới biết khống chế và có chừng mực hơn bất cứ người nào.
Lúc này Mộ An An hít sâu một hơi, giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt.
Tay Thất gia động đậy một chút.
Cuối cùng vươn tay rút khăn giấy đưa cho Mộ An An.
Mộ An An vô thức muốn nhận lấy, nhưng Thất gia tránh đi, đặt khăn giấy lên cằm cô giúp cô lau sạch nước mắt.
“Cháu khóc đến đỏ cả mũi.”
Mộ An An hít hít mũi, nghẹt rôi.
Tông Chính Ngự cầm khăn giấy đặt lên mũi cô.
Mộ An An hít hít, sau đó ngoan ngoãn hỉ hai cái.
Tông Chính Ngự giúp cô cuốn khăn giấy có nước mũi lại, sau đó vứt vào thùng rác.
Anh rút khăn ướt ra lau mặt cho Mộ An An.
Cả quá trình Mộ An An đều rất ngoan ngoãn.
Giống giai đoạn vừa đến Ngự Viên Loan, cô cũng thường hay khóc.
Mà một khi khóc là không ngừng được luôn.
Mỗi lần như thế Thất gia đều không nói, cũng không ôm cô, chỉ ngồi nhìn cô khóc như thế.
Đợi cô khóc xong thì lau nước mắt nước mũi cho cô.
Mộ An An ngoan ngoãn mở to đôi mắt đỏ như mắt thỏ nhìn anh.
Lúc 12, 13 tuổi cảm thấy sao người đàn ông này lại có thể làm được những chuyện này.
Khi đó chỉ cảm thấy người đàn ông này thân phận cao quý, anh có làm gì đi nữa thì cũng đều cao quý, thần thánh và ưu nhã.
Chính là có một số người, trời sinh so với những người bình thường đều không ăn nhập vào nhau.
Anh chỉ cần đứng một bên liền thành một người rất chói lóa, rất hào quang, giống như cách xa cả cái vũ trụ vậy.
Nhưng lại xuất hiện như thế ở trước mắt cô.
Trở thành cả thế giới của cô.
Mộ An An nói: “Chú Ngự, cháu biết những năm này chú vẫn luôn rất thương cháu, cũng rất chăm lo cho cháu. Chú tức giận là vì cháu đã làm bản thân bị thương.”
“Cho nên, cháu có thể nào vì được cưng chiều mà làm càn một lần, cháu có thể…ỷ vào chú thương cháu mà xin chú một chuyện không?”
“Cháu muốn ta không nhúng tay vào chuyện của Giang gia?”
Giọng Tông Chính Ngự rất lạnh lẽo.
Mộ An An gật đầu.
Biểu cảm Tông Chính Ngự vẫn lạnh lẽo, không lên tiếng.
Mộ An An nói: “Tất cả những gì của Giang gia bây giờ đều là của mẹ cả. Quách Nguyệt Hoa giành đi vị trí của mẹ cháu, khi bà ta đang tự đánh một lớp cao quý lên bản thân, cháu muốn tự tay đánh vỡ cái lớp ánh sáng mà bà tự nghĩ ra!”
Cho nên cô mới biết khống chế và có chừng mực hơn bất cứ người nào.
Lúc này Mộ An An hít sâu một hơi, giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt.
Tay Thất gia động đậy một chút.
Cuối cùng vươn tay rút khăn giấy đưa cho Mộ An An.
Mộ An An vô thức muốn nhận lấy, nhưng Thất gia tránh đi, đặt khăn giấy lên cằm cô giúp cô lau sạch nước mắt.
“Cháu khóc đến đỏ cả mũi.”
Mộ An An hít hít mũi, nghẹt rôi.
Tông Chính Ngự cầm khăn giấy đặt lên mũi cô.
Mộ An An hít hít, sau đó ngoan ngoãn hỉ hai cái.
Tông Chính Ngự giúp cô cuốn khăn giấy có nước mũi lại, sau đó vứt vào thùng rác.
Anh rút khăn ướt ra lau mặt cho Mộ An An.
Cả quá trình Mộ An An đều rất ngoan ngoãn.
Giống giai đoạn vừa đến Ngự Viên Loan, cô cũng thường hay khóc.
Mà một khi khóc là không ngừng được luôn.
Mỗi lần như thế Thất gia đều không nói, cũng không ôm cô, chỉ ngồi nhìn cô khóc như thế.
Đợi cô khóc xong thì lau nước mắt nước mũi cho cô.
Mộ An An ngoan ngoãn mở to đôi mắt đỏ như mắt thỏ nhìn anh.
Lúc 12, 13 tuổi cảm thấy sao người đàn ông này lại có thể làm được những chuyện này.
Khi đó chỉ cảm thấy người đàn ông này thân phận cao quý, anh có làm gì đi nữa thì cũng đều cao quý, thần thánh và ưu nhã.
Chính là có một số người, trời sinh so với những người bình thường đều không ăn nhập vào nhau.
Anh chỉ cần đứng một bên liền thành một người rất chói lóa, rất hào quang, giống như cách xa cả cái vũ trụ vậy.
Nhưng lại xuất hiện như thế ở trước mắt cô.
Trở thành cả thế giới của cô.
Mộ An An nói: “Chú Ngự, cháu biết những năm này chú vẫn luôn rất thương cháu, cũng rất chăm lo cho cháu. Chú tức giận là vì cháu đã làm bản thân bị thương.”
“Cho nên, cháu có thể nào vì được cưng chiều mà làm càn một lần, cháu có thể…ỷ vào chú thương cháu mà xin chú một chuyện không?”
“Cháu muốn ta không nhúng tay vào chuyện của Giang gia?”
Giọng Tông Chính Ngự rất lạnh lẽo.
Mộ An An gật đầu.
Biểu cảm Tông Chính Ngự vẫn lạnh lẽo, không lên tiếng.
Mộ An An nói: “Tất cả những gì của Giang gia bây giờ đều là của mẹ cả. Quách Nguyệt Hoa giành đi vị trí của mẹ cháu, khi bà ta đang tự đánh một lớp cao quý lên bản thân, cháu muốn tự tay đánh vỡ cái lớp ánh sáng mà bà tự nghĩ ra!”
/826
|