Tính cách Mộ An An cứng rắn quyết liệt, hơn nữa còn đối xử với bản thân rất tàn nhẫn.
Từ lúc Mộ An An học quyền Anh thì Bác sĩ Cố đã nhận thức được điều đó.
Đó là năm 12, 13 tuổi.
Lần đầu tiên Mộ An An cùng Hắc Trà học quyền Anh, bị Hắc Trà đánh một phát rơi cả xuống võ đài, gãy cả xương sườn nhưng vẫn gắng gượng leo lên võ đài tiếp tục.
Đó là do Hắc Trà từng nói qua, nếu muốn học thì phải chịu nổi ba đòn.
Mà Mộ An An lại một tiếng cũng không kêu mà chịu hết.
Từ lúc đó trở đi, Bác sĩ cố liền biết được tính cách con người này rất tàn nhẫn.
Nhất là đối với chính mình.
Không đạt được mục đích sẽ không ngừng nghỉ.
Cho dù có chôn vùi nửa cái mạng mình đi thì vẫn phải đạt được mục đích của bản thân.
Đây cũng là điều mà Tông Chính Ngự dung túng Mộ An An, nhưng giới hạn duy nhất chính là cô không được để bản thân bị thương.
Bác sĩ Cố thở một hơi thật dài, sau đó đứng lên.
Hắn vươn tay vỗ vai Mộ An An.
Cuối cùng Mộ An An không nói gì, hắn đeo hòm thuốc lên rời khỏi phòng cô.
Lúc đóng cửa, Bác sĩ cố cố tinh nhìn Mộ An An một cái.
Mộ An An trầm mặt dựa vào giường, đầu cúi thấp nhìn hai tay mình, đèn trong phòng không được mở hết, ánh đèn nhàn nhạt chiếu lên cô, trông cô có chút hiu quạnh.
Hiu quạnh đến đáng thương.
Rõ ràng cô nhóc này đối xử tàn nhẫn với bản thân, nhưng lại khiến cho người khác
tức đến đau lòng.
Bác sĩ Cố thở một hơi thật dài, đóng cửa lại.
Hắn vừa xoay đầu.
Liền nhìn thấy Tông Chính Ngự đang đứng ở lan can lầu hai hút thuốc.
Tầm mắt đang đặt ở phía này.
Biểu cảm u ám không rõ.
Bác sĩ Cố đi về phía Tông Chính Ngự báo cáo: “Thất gia, tiểu thư An An ngoại trừ bị gãy xương thì những vết thương ở chỗ khác không vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi một tháng là được.”
Tông Chính Ngự không nói gì, phất tay bảo Bác sĩ Cố rời đi.
Từ lúc Mộ An An học quyền Anh thì Bác sĩ Cố đã nhận thức được điều đó.
Đó là năm 12, 13 tuổi.
Lần đầu tiên Mộ An An cùng Hắc Trà học quyền Anh, bị Hắc Trà đánh một phát rơi cả xuống võ đài, gãy cả xương sườn nhưng vẫn gắng gượng leo lên võ đài tiếp tục.
Đó là do Hắc Trà từng nói qua, nếu muốn học thì phải chịu nổi ba đòn.
Mà Mộ An An lại một tiếng cũng không kêu mà chịu hết.
Từ lúc đó trở đi, Bác sĩ cố liền biết được tính cách con người này rất tàn nhẫn.
Nhất là đối với chính mình.
Không đạt được mục đích sẽ không ngừng nghỉ.
Cho dù có chôn vùi nửa cái mạng mình đi thì vẫn phải đạt được mục đích của bản thân.
Đây cũng là điều mà Tông Chính Ngự dung túng Mộ An An, nhưng giới hạn duy nhất chính là cô không được để bản thân bị thương.
Bác sĩ Cố thở một hơi thật dài, sau đó đứng lên.
Hắn vươn tay vỗ vai Mộ An An.
Cuối cùng Mộ An An không nói gì, hắn đeo hòm thuốc lên rời khỏi phòng cô.
Lúc đóng cửa, Bác sĩ cố cố tinh nhìn Mộ An An một cái.
Mộ An An trầm mặt dựa vào giường, đầu cúi thấp nhìn hai tay mình, đèn trong phòng không được mở hết, ánh đèn nhàn nhạt chiếu lên cô, trông cô có chút hiu quạnh.
Hiu quạnh đến đáng thương.
Rõ ràng cô nhóc này đối xử tàn nhẫn với bản thân, nhưng lại khiến cho người khác
tức đến đau lòng.
Bác sĩ Cố thở một hơi thật dài, đóng cửa lại.
Hắn vừa xoay đầu.
Liền nhìn thấy Tông Chính Ngự đang đứng ở lan can lầu hai hút thuốc.
Tầm mắt đang đặt ở phía này.
Biểu cảm u ám không rõ.
Bác sĩ Cố đi về phía Tông Chính Ngự báo cáo: “Thất gia, tiểu thư An An ngoại trừ bị gãy xương thì những vết thương ở chỗ khác không vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi một tháng là được.”
Tông Chính Ngự không nói gì, phất tay bảo Bác sĩ Cố rời đi.
/826
|