Trong giọng nói, ông có sự kích động, còn có sự khó tin, nhưng thật ra, nhiều nhất vẫn là kinh ngạc.
“Con bé là An An! Con bé chưa chết!”
“Nếu như suy đoán của tôi là đúng thì con bé thật sự là con của Mộ Thanh, năm đó con bé chưa chết, không ngờ là được Thất gia nuôi lớn.”
“Con bé thật sự là Mộ An An!”
Giang Trấn không ngừng nói câu đó.
Vẻ mặt Quách Nguyệt Hoa vốn đã xấu, lại
còn nghe Giang Trấn từng câu từng câu nhấn mạnh khiến cho bà ta càng bực bội hơn.
“Tôi biết rồi, cô ta là Mộ An An, là con gái của ông và Mộ Thanh, ông không cần phải nhấn mạnh với tôi mãi như vậy!”
“Con bé là Mộ An An thì đồng nghĩa với cái gì bà biết không?”
Giang Trấn hỏi ngược lại: “Có nghĩa là có thể lấy được phương án nghiên cứu thuốc thông minh năm đó Mộ Thanh để lại trên người con bé!”
Rồi sao?
Quách Nguyệt Hoa không cam tâm.
Giang Trấn lại một lần nhần mạnh: “Rồi sao? Hôm qua tôi đã liên hệ với bên phía của Thất gia, trừ khi chúng ta đưa ra đồ, nếu không sẽ không để ý đến chúng ta nữa, cái này bà có biết không?”
Quách Nguyệt Hoa trầm mặc.
Vì chuyện thuốc thông minh của Mộ gia năm đó mà Giang gia vẫn luôn bí mật hợp tác với người của Thất gia.
Mà đối phương cung cấp cho họ tiền vốn, quyền lực, hợp tác vô cùng tốt.
Để cho Giang gia có một cái cây to để dựa vào, nên mới đi được đến bước đường ngày hôm nay.
Nhưng lần này vì chuyện của Giang cầm mà liên hệ với người bên đó, họ đã từ chối.
“Cho nên, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là hỏi ra tung tích của thuốc thông minh trên người Mộ An An.”
Giang Trấn cho ra lời khẳng định.
Quách Nguyệt Hoa hỏi: “Vậy tiểu cầm của tôi thì sao, không quan tâm nữa hả?”
“Quan tâm kiểu gì?”
Giang Trấn buộc miệng thốt lên: “Con bé lái xe hành hung người khác, chứng cứ rành rành kìa, hơn nữa còn bị hủy dung, bây giờ nó hoàn toàn bị phế rồi.”
“Phế rồi thì ông không quan tâm à, con bé là con gái ông đó.”
“Tôi nói rồi, tôi quan tâm không nổi, bây giờ Giang gia mới là quan trọng nhất, mà lúc này Giang gia cần đầu mối của thuốc thông minh!”
Giang Trấn nói chắc nịch.
Trong mắt lộ ra vẻ tham lam và hưng phấn.
Quách Nguyệt Hoa nhìn thấy rõ Giang Trấn vui vẻ, hưng phẩn muốn cười, nhưng vì có bà ở đó nên kiềm lại.
Lòng Quách Nguyệt Hoa hoàn toàn nguội lạnh!
cổng bệnh viện.
Lúc đến bệnh viện, Tông Chính Ngự đã để La Sâm đứng ngoài cổng đợi anh, anh đi vào một mình.
Lúc La Sâm nhìn thấy Thất gia với vẻ mặt nặng nề, ôm Mộ An An cùng cái chân bó thạch cao đi ra từ bệnh viện, hắn liền lập tức bật mở cửa xe.
Tông Chính Ngự đặt Mộ An An lên ghế xe, sau đó ngồi bên cạnh.
La Sâm đóng cửa xe.
Quay về ghế lái, khởi động xe rời đi.
Ghế sau.
Mộ An An ngoan ngoãn ngồi ở vị trí bên trái ngay cửa sổ xe, người hơi nghiêng, chân đặt trên đùi Thất gia.
Đây là lúc lên xe, Thất gia đặt lên đùi mình.
Mà lúc xe chạy trên con đường về Ngự
Viên Loan, ánh mắt Thất gia nhìn thẳng, thái độ lạnh lẽo, chỉ cho Mộ An An một góc mặt nghiêng.
Một câu cũng không nói.
“Con bé là An An! Con bé chưa chết!”
“Nếu như suy đoán của tôi là đúng thì con bé thật sự là con của Mộ Thanh, năm đó con bé chưa chết, không ngờ là được Thất gia nuôi lớn.”
“Con bé thật sự là Mộ An An!”
Giang Trấn không ngừng nói câu đó.
Vẻ mặt Quách Nguyệt Hoa vốn đã xấu, lại
còn nghe Giang Trấn từng câu từng câu nhấn mạnh khiến cho bà ta càng bực bội hơn.
“Tôi biết rồi, cô ta là Mộ An An, là con gái của ông và Mộ Thanh, ông không cần phải nhấn mạnh với tôi mãi như vậy!”
“Con bé là Mộ An An thì đồng nghĩa với cái gì bà biết không?”
Giang Trấn hỏi ngược lại: “Có nghĩa là có thể lấy được phương án nghiên cứu thuốc thông minh năm đó Mộ Thanh để lại trên người con bé!”
Rồi sao?
Quách Nguyệt Hoa không cam tâm.
Giang Trấn lại một lần nhần mạnh: “Rồi sao? Hôm qua tôi đã liên hệ với bên phía của Thất gia, trừ khi chúng ta đưa ra đồ, nếu không sẽ không để ý đến chúng ta nữa, cái này bà có biết không?”
Quách Nguyệt Hoa trầm mặc.
Vì chuyện thuốc thông minh của Mộ gia năm đó mà Giang gia vẫn luôn bí mật hợp tác với người của Thất gia.
Mà đối phương cung cấp cho họ tiền vốn, quyền lực, hợp tác vô cùng tốt.
Để cho Giang gia có một cái cây to để dựa vào, nên mới đi được đến bước đường ngày hôm nay.
Nhưng lần này vì chuyện của Giang cầm mà liên hệ với người bên đó, họ đã từ chối.
“Cho nên, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là hỏi ra tung tích của thuốc thông minh trên người Mộ An An.”
Giang Trấn cho ra lời khẳng định.
Quách Nguyệt Hoa hỏi: “Vậy tiểu cầm của tôi thì sao, không quan tâm nữa hả?”
“Quan tâm kiểu gì?”
Giang Trấn buộc miệng thốt lên: “Con bé lái xe hành hung người khác, chứng cứ rành rành kìa, hơn nữa còn bị hủy dung, bây giờ nó hoàn toàn bị phế rồi.”
“Phế rồi thì ông không quan tâm à, con bé là con gái ông đó.”
“Tôi nói rồi, tôi quan tâm không nổi, bây giờ Giang gia mới là quan trọng nhất, mà lúc này Giang gia cần đầu mối của thuốc thông minh!”
Giang Trấn nói chắc nịch.
Trong mắt lộ ra vẻ tham lam và hưng phấn.
Quách Nguyệt Hoa nhìn thấy rõ Giang Trấn vui vẻ, hưng phẩn muốn cười, nhưng vì có bà ở đó nên kiềm lại.
Lòng Quách Nguyệt Hoa hoàn toàn nguội lạnh!
cổng bệnh viện.
Lúc đến bệnh viện, Tông Chính Ngự đã để La Sâm đứng ngoài cổng đợi anh, anh đi vào một mình.
Lúc La Sâm nhìn thấy Thất gia với vẻ mặt nặng nề, ôm Mộ An An cùng cái chân bó thạch cao đi ra từ bệnh viện, hắn liền lập tức bật mở cửa xe.
Tông Chính Ngự đặt Mộ An An lên ghế xe, sau đó ngồi bên cạnh.
La Sâm đóng cửa xe.
Quay về ghế lái, khởi động xe rời đi.
Ghế sau.
Mộ An An ngoan ngoãn ngồi ở vị trí bên trái ngay cửa sổ xe, người hơi nghiêng, chân đặt trên đùi Thất gia.
Đây là lúc lên xe, Thất gia đặt lên đùi mình.
Mà lúc xe chạy trên con đường về Ngự
Viên Loan, ánh mắt Thất gia nhìn thẳng, thái độ lạnh lẽo, chỉ cho Mộ An An một góc mặt nghiêng.
Một câu cũng không nói.
/826
|