Thất gia không hề nhìn mà cứ thế ném iPad đi, iPad trực tiếp rơi lên bàn, khiến cho khung bàn vang lên tiếng nứt vỡ.
Đồng thời, Tông Chính Ngự cất bước khẩn cấp rời khỏi phòng làm việc.
“Ngự tổng, bên này còn một phần văn kiện, bên phía đổng sự vẫn luôn thúc giục, cần anh…”
“Cút.”
Bệnh viện trực thuộc.
Mộ An An vừa mở mắt là nhìn thấy trần nhà trắng toát, và mùi thuốc khử trùng nồng nặc gắt mũi.
Mộ An An nhịn không được hắt xì mấy cái. “Cô dậy rồi?”
Y tá ở bên cạnh bước lên kiểm tra tình hình của Mộ An An.
Mộ An An không phản ứng, chỉ vô thức muốn nhúc nhích hai chân.
Chân trái cỏ thể động đậy, còn chân phải hoàn toàn không có cảm giác.
Cô vùng vẫy nhìn xuống dưới, thấy chân trái đang được treo lên, còn bó bột nữa.
Y tá đứng bên cạnh giải thích: “Xương cô gãy rồi, vừa xử lý xong đấy, phải bó bột một tháng mới được tháo bột.”
Lúc này phản ứng Mộ An An có chút chậm chạp.
Sau khi nữ y tá nói xong cả một phút, Mộ An An mới phản ứng lại: “Trên người tôi còn vết thương nào khác không?”
“Không có, chỉ cái đẩy thôi.”
Y tá nói xong lại bổ sung: “Mắt cá chân cô vốn có vết thương, hiện giờ vết thương lại càng bị thương, nhưng cô chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, sẽ không ảnh hưởng đến sau
này đâu.”
Mộ An An gật đầu, hơi yên tâm.
Y tá lại nhìn Mộ An An hỏi một câu: “Nghe nói cô bị tai nạn, hơn nữa còn là người lái xe cố ý tông cô?”
Mộ An An không đáp.
Y tá cũng không để tâm, cô ta chỉnh chăn lại cho Mộ An An nói: “Nói thật, cô rất may mắn đấy, người ta cô ý lái xe tông cô mà cô chỉ gãy xương chân, nơi khác chỉ bị cọ xát một chút chứ không nghiêm trọng.”
“Đúng vậy, may thật.”
Mộ An An chỉ cười cười đáp một câu.
Cô nhìn chiếc chân bị treo lên của mình một cách sâu xa.
“Bây giờ tốt nhất là cô thông báo cho người nhà biết, tiền phẫu thuật và tiền thuốc của cô đều là do bệnh viện trả trước, cô phải nhanh chóng liên hệ gia đình xử lý chuyện phẫu thuật.”
“Được, tôi biết rồi.”
Mộ An An đáp: “Phiền cô nâng giường cao lên một chút giúp tôi.”
Y tá làm theo, giúp Mộ An An ngồi ở tư thế nửa dựa vào giường rồi mới rời khỏi phòng.
Đợi đến khi y tá rời khỏi phòng, Mộ An An lúc này mới thở phào một hơi.
Cô thử nhúc nhích tay và eo mình, xác định ngoại trừ chân ra thì không còn chỗ nào có vết thương nữa.
Những vết trầy trên ngón tay và cánh tay đều đã được xử lý, lúc này vừa đau vừa xót.
Mộ An An không quan tâm.
vết thương trên tay trái khá nhiều, nên cô dùng tay phải vươn qua tủ đầu giường bên cạnh giường lấy điện thoại.
Một giây trước khi bấm mở điện thoại, trong lòng Mộ An An đột nhiên căng thẳng một cách khó hiểu.
Lúc cô vào face ID nhìn thấy trên bảng thông báo hiện lên vài chục tin nhắn, trong lòng cô liền căng thẳng.
Nhưng những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều là của Bác sĩ cố, Mộ An An mới thở phào một hơi.
Nhưng giây sau, cảm giác thất vọng ào lên. Cô ấn vào Wechat.
Đồng thời, Tông Chính Ngự cất bước khẩn cấp rời khỏi phòng làm việc.
“Ngự tổng, bên này còn một phần văn kiện, bên phía đổng sự vẫn luôn thúc giục, cần anh…”
“Cút.”
Bệnh viện trực thuộc.
Mộ An An vừa mở mắt là nhìn thấy trần nhà trắng toát, và mùi thuốc khử trùng nồng nặc gắt mũi.
Mộ An An nhịn không được hắt xì mấy cái. “Cô dậy rồi?”
Y tá ở bên cạnh bước lên kiểm tra tình hình của Mộ An An.
Mộ An An không phản ứng, chỉ vô thức muốn nhúc nhích hai chân.
Chân trái cỏ thể động đậy, còn chân phải hoàn toàn không có cảm giác.
Cô vùng vẫy nhìn xuống dưới, thấy chân trái đang được treo lên, còn bó bột nữa.
Y tá đứng bên cạnh giải thích: “Xương cô gãy rồi, vừa xử lý xong đấy, phải bó bột một tháng mới được tháo bột.”
Lúc này phản ứng Mộ An An có chút chậm chạp.
Sau khi nữ y tá nói xong cả một phút, Mộ An An mới phản ứng lại: “Trên người tôi còn vết thương nào khác không?”
“Không có, chỉ cái đẩy thôi.”
Y tá nói xong lại bổ sung: “Mắt cá chân cô vốn có vết thương, hiện giờ vết thương lại càng bị thương, nhưng cô chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, sẽ không ảnh hưởng đến sau
này đâu.”
Mộ An An gật đầu, hơi yên tâm.
Y tá lại nhìn Mộ An An hỏi một câu: “Nghe nói cô bị tai nạn, hơn nữa còn là người lái xe cố ý tông cô?”
Mộ An An không đáp.
Y tá cũng không để tâm, cô ta chỉnh chăn lại cho Mộ An An nói: “Nói thật, cô rất may mắn đấy, người ta cô ý lái xe tông cô mà cô chỉ gãy xương chân, nơi khác chỉ bị cọ xát một chút chứ không nghiêm trọng.”
“Đúng vậy, may thật.”
Mộ An An chỉ cười cười đáp một câu.
Cô nhìn chiếc chân bị treo lên của mình một cách sâu xa.
“Bây giờ tốt nhất là cô thông báo cho người nhà biết, tiền phẫu thuật và tiền thuốc của cô đều là do bệnh viện trả trước, cô phải nhanh chóng liên hệ gia đình xử lý chuyện phẫu thuật.”
“Được, tôi biết rồi.”
Mộ An An đáp: “Phiền cô nâng giường cao lên một chút giúp tôi.”
Y tá làm theo, giúp Mộ An An ngồi ở tư thế nửa dựa vào giường rồi mới rời khỏi phòng.
Đợi đến khi y tá rời khỏi phòng, Mộ An An lúc này mới thở phào một hơi.
Cô thử nhúc nhích tay và eo mình, xác định ngoại trừ chân ra thì không còn chỗ nào có vết thương nữa.
Những vết trầy trên ngón tay và cánh tay đều đã được xử lý, lúc này vừa đau vừa xót.
Mộ An An không quan tâm.
vết thương trên tay trái khá nhiều, nên cô dùng tay phải vươn qua tủ đầu giường bên cạnh giường lấy điện thoại.
Một giây trước khi bấm mở điện thoại, trong lòng Mộ An An đột nhiên căng thẳng một cách khó hiểu.
Lúc cô vào face ID nhìn thấy trên bảng thông báo hiện lên vài chục tin nhắn, trong lòng cô liền căng thẳng.
Nhưng những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều là của Bác sĩ cố, Mộ An An mới thở phào một hơi.
Nhưng giây sau, cảm giác thất vọng ào lên. Cô ấn vào Wechat.
/826
|