Bác sĩ Cố hỏi lại một lần nữa.
Mộ An An vốn dĩ đang nhìn vào hư không, nghe được câu này, tầm mắt cô liền dời lên người Bác sĩ cố.
Cô rất bình tĩnh nói: “Không tính toán gì cả, cứ ngồi nhìn bọn họ bị dân mạng cắn trả.”
Bác sĩ Cố cảm thấy khó hiểu.
Mộ An An nói: “Giang cầm mượn sức mạnh của dân mạng chỉnh tôi hai lần.”
Chuyện đầu tiên là chuyện Mặc Mặc tự sát, mặc dù Hoắc Chân Chân đã xử lý nhưng cô tin rằng Giang cầm có tham dự vào.
Mặc dù chuyện Mặc Mặc tự sát Giang cầm chưa chỉnh chết được Mộ An An, nhưng nó đã khiến Mộ An An nếm thử mùi vị bị dân mạng công kích.
Không cần làm gì cả, cô ta chỉ cần im lặng và chờ đợi những anh hùng bàn phím trên mạng làm ‘người chân chính’ đi công kích Mộ An An.
Vì thế mới có chuyện lần thứ hai.
Nói cô là ngựa gầy Dương Châu, mà đến cả Thất gia cũng bị sỉ nhục!
“Tôi muốn người phụ nữ kia biết được, cảm giác bị dân mạng công kích, bị nghiệp quật đến sẽ thảm cỡ nào!”
“Bây giờ cô cứ không làm gì hả?”
Bác sĩ Cố hỏi.
A cảm thấy như vậy cỏ chút không giống với phong cách Mộ An An.
“Tôi phải làm gì?”
Mộ An An hỏi ngược lại, “Những công kích độ của dân mạng, tự nhiên sẽ khiến Giang Cầm cùng đường mạt lối, sẽ dẫn đến liên lụy Giang gia.
Tôi chỉ cần xuất hiện ở giai đoạn mấu chốt nhất là được.”
“Còn bây giờ?”
Mộ An An nhìn cổ chân của mình, “Dưỡng
thương cho tốt đã, tiện thể nghĩ xem một tháng này sẽ làm chút chuyện gì, học cái gì, nếu không thì thời gian dưỡng bệnh sẽ chán lắm.”
“Chân cô trễ nhất là một tuần là ổn rồi, không cần đến một tháng”
Bác sĩ Cố nói.
Động tác chạm lên vết thương của Mộ An An hơi khựng lại, sau đó cười lên: “Vậy thì mấy ngày này dưỡng thương cho tốt.”
“Đúng rồi, thuốc tôi kê cho cô có thành phần gây ngủ, cô đợi khi nào mệt rồi đi ăn cơm hãy uống rồi ngủ một giấc.”
Lúc Bác sĩ Cố sang đã để sẵn thuốc trong hộp, cho nên một lúc là có thể lấy ra.
Sau đó dùng túi zip gói lại là được.
“Số thuốc này uống cùng thuốc an thần được không?”
Mộ An An nhìn chằm chằm tay Bác sĩ cố hỏi.
Bác sĩ Cố khựng lại: “Cô cần thuốc an thần làm gì?”
“Muốn ngủ ngon chứ sao.”
Mộ An An buộc miệng nói, “Đêm qua nốc say, bây giờ tôi rất mệt, muốn ngủ một giấc nhưng luôn cảm thấy khó ngủ, uống một viên thuốc an thần cũng không sao mà.”
“Thuốc tôi cho và thuốc ngủ có thể kết hợp uống được, nhưng tôi không khuyến nghị cô uống.”
“Không sao, anh kê cho tôi một chút kết hợp với nhau, tôi muốn ngủ một giấc thật ngon.”
Mộ An An nói xong giật lấy thuốc mà Bác sĩ Cố còn chưa kịp gói lại.
Cô bóc từ trong đó một viên thuốc màu trắng, “Là viên này có lợi cho giấc ngủ hả?”
“Cái này để hạ sốt, viên màu vàng kia mới phải.”
Bác sĩ Cố nhắc nhở.
Mộ An An cười cười, cầm viên thuốc lên ngửi, lại nhìn vào hộp thuốc của Bác sĩ cố: “Kê cho tôi đi.”
Bác sĩ Cố không đáp, chỉ nhìn chằm chằm Mộ An An.
Anh luôn cảm thấy Mộ An An cứ kì kì lạ lạ chỗ nào ấy.
Nhưng lại không nói ra được kì ở đâu.
Mộ An An vốn dĩ đang nhìn vào hư không, nghe được câu này, tầm mắt cô liền dời lên người Bác sĩ cố.
Cô rất bình tĩnh nói: “Không tính toán gì cả, cứ ngồi nhìn bọn họ bị dân mạng cắn trả.”
Bác sĩ Cố cảm thấy khó hiểu.
Mộ An An nói: “Giang cầm mượn sức mạnh của dân mạng chỉnh tôi hai lần.”
Chuyện đầu tiên là chuyện Mặc Mặc tự sát, mặc dù Hoắc Chân Chân đã xử lý nhưng cô tin rằng Giang cầm có tham dự vào.
Mặc dù chuyện Mặc Mặc tự sát Giang cầm chưa chỉnh chết được Mộ An An, nhưng nó đã khiến Mộ An An nếm thử mùi vị bị dân mạng công kích.
Không cần làm gì cả, cô ta chỉ cần im lặng và chờ đợi những anh hùng bàn phím trên mạng làm ‘người chân chính’ đi công kích Mộ An An.
Vì thế mới có chuyện lần thứ hai.
Nói cô là ngựa gầy Dương Châu, mà đến cả Thất gia cũng bị sỉ nhục!
“Tôi muốn người phụ nữ kia biết được, cảm giác bị dân mạng công kích, bị nghiệp quật đến sẽ thảm cỡ nào!”
“Bây giờ cô cứ không làm gì hả?”
Bác sĩ Cố hỏi.
A cảm thấy như vậy cỏ chút không giống với phong cách Mộ An An.
“Tôi phải làm gì?”
Mộ An An hỏi ngược lại, “Những công kích độ của dân mạng, tự nhiên sẽ khiến Giang Cầm cùng đường mạt lối, sẽ dẫn đến liên lụy Giang gia.
Tôi chỉ cần xuất hiện ở giai đoạn mấu chốt nhất là được.”
“Còn bây giờ?”
Mộ An An nhìn cổ chân của mình, “Dưỡng
thương cho tốt đã, tiện thể nghĩ xem một tháng này sẽ làm chút chuyện gì, học cái gì, nếu không thì thời gian dưỡng bệnh sẽ chán lắm.”
“Chân cô trễ nhất là một tuần là ổn rồi, không cần đến một tháng”
Bác sĩ Cố nói.
Động tác chạm lên vết thương của Mộ An An hơi khựng lại, sau đó cười lên: “Vậy thì mấy ngày này dưỡng thương cho tốt.”
“Đúng rồi, thuốc tôi kê cho cô có thành phần gây ngủ, cô đợi khi nào mệt rồi đi ăn cơm hãy uống rồi ngủ một giấc.”
Lúc Bác sĩ Cố sang đã để sẵn thuốc trong hộp, cho nên một lúc là có thể lấy ra.
Sau đó dùng túi zip gói lại là được.
“Số thuốc này uống cùng thuốc an thần được không?”
Mộ An An nhìn chằm chằm tay Bác sĩ cố hỏi.
Bác sĩ Cố khựng lại: “Cô cần thuốc an thần làm gì?”
“Muốn ngủ ngon chứ sao.”
Mộ An An buộc miệng nói, “Đêm qua nốc say, bây giờ tôi rất mệt, muốn ngủ một giấc nhưng luôn cảm thấy khó ngủ, uống một viên thuốc an thần cũng không sao mà.”
“Thuốc tôi cho và thuốc ngủ có thể kết hợp uống được, nhưng tôi không khuyến nghị cô uống.”
“Không sao, anh kê cho tôi một chút kết hợp với nhau, tôi muốn ngủ một giấc thật ngon.”
Mộ An An nói xong giật lấy thuốc mà Bác sĩ Cố còn chưa kịp gói lại.
Cô bóc từ trong đó một viên thuốc màu trắng, “Là viên này có lợi cho giấc ngủ hả?”
“Cái này để hạ sốt, viên màu vàng kia mới phải.”
Bác sĩ Cố nhắc nhở.
Mộ An An cười cười, cầm viên thuốc lên ngửi, lại nhìn vào hộp thuốc của Bác sĩ cố: “Kê cho tôi đi.”
Bác sĩ Cố không đáp, chỉ nhìn chằm chằm Mộ An An.
Anh luôn cảm thấy Mộ An An cứ kì kì lạ lạ chỗ nào ấy.
Nhưng lại không nói ra được kì ở đâu.
/826
|