“Nhắm mắt cảm giác một chút đi, giờ cô đang ngồi trong xe, mà người cô rất căm
ghét, người mà hại cô trở nên như lúc này đang đứng trước mặt cô. Cô chỉ cần hơi tăng ga xông lên phía trước là cơ thể cô ta sệ trực tiếp bị tâng lên cao ngã xuống nền đất, ngã lên một bãi máu đỏ.”
Mộ An An nhẹ giọng nói, trong đầu Giang Cầm theo đó tưởng tượng ra cảnh đó.
Khi Mộ An An nói chuyện cô hơi mô phỏng theo giọng điệu của người thôi miên.
Cô tạo ra một loại khoái cảm trả thù cho Giang cầm-người đang bị bức đến sắp điên, kích thích Giang cầm, khiến nội tâm cô ta xuất hiện ý định muốn làm chết Mộ An An ngày càng nhiều.
Như vậy thì cái hố mà Mộ An An sắp ra, Giang đại tiểu thư mới nhảy vào chứ.
Mộ An An: “Cảm nhận được chưa, cảm— giác chính mình đi báo thù?”
Câu này nói ra, Giang cầm không hề có phản ứng.
Im lặng gần một phút, trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng cười điên cuồng của
Giang cầm.
Mới đầu còn cười bình thường, sau đó dần dần ở trở nên âm u.
Giang cầm nói: “Trước đó má tôi nói với tôi, muốn xử lý chuyện gì mà tự tay đi làm là ngu dốt nhất, người thông minh chân chính là người không nhuộm lấy một giọt máu cũng có thề đánh bại kẻ địch!”
Câu này của bà Quách Nguyệt Hoa đúng chính xác nhất.
Người chân chính có thủ đoạn là kẻ chưa bao giờ dính đến một giọt máu.
“Nhưng tôi cảm thấy mẹ tôi sai rồi, tự tay xử lý những kẻ đê tiện kia thì lúc nào cũng sướng hơn. Giống như trước kia là Trần Giai Lệ, sau đó đến Trần Hoa, một đám ngu dốt không một ai thành công cả!”
Rõ ràng Giang cầm có lời oán trách với hai người này.
Trước kia khi ở với Tông Thất, nói chuyện còn kiêng này dè kia.
Nhưng hiện tại khi Giang cầm có cảm giác Tông Thất cùng một chuyến thuyền với cô ta, cộng thêm chuyện trên mạng đã đánh bay lí trí Giang cầm tiểu thư thì càng khiến cô ta tin tưởng Tông Thất hơn.
Mộ An An nói: “Đó là do bọn họ quá ngu.”
“Đúng, bọn họ ngu, cũng chỉ là một con nhỏ hoang dã dựa vào đàn ông mà đi lên, làm lâu như thế mà cũng không xong.”
“Tôi sẽ đỡ sau lưng cho cô.”
Mộ An An nói: “Tôi bảo đảm trưa nay cô sẽ có trải nghiệm cả đời này cũng không quên.”
Lời Mộ An An có ẩn ý sâu xa, nhưng Giang Cầm nghe không hiểu.
ghét, người mà hại cô trở nên như lúc này đang đứng trước mặt cô. Cô chỉ cần hơi tăng ga xông lên phía trước là cơ thể cô ta sệ trực tiếp bị tâng lên cao ngã xuống nền đất, ngã lên một bãi máu đỏ.”
Mộ An An nhẹ giọng nói, trong đầu Giang Cầm theo đó tưởng tượng ra cảnh đó.
Khi Mộ An An nói chuyện cô hơi mô phỏng theo giọng điệu của người thôi miên.
Cô tạo ra một loại khoái cảm trả thù cho Giang cầm-người đang bị bức đến sắp điên, kích thích Giang cầm, khiến nội tâm cô ta xuất hiện ý định muốn làm chết Mộ An An ngày càng nhiều.
Như vậy thì cái hố mà Mộ An An sắp ra, Giang đại tiểu thư mới nhảy vào chứ.
Mộ An An: “Cảm nhận được chưa, cảm— giác chính mình đi báo thù?”
Câu này nói ra, Giang cầm không hề có phản ứng.
Im lặng gần một phút, trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng cười điên cuồng của
Giang cầm.
Mới đầu còn cười bình thường, sau đó dần dần ở trở nên âm u.
Giang cầm nói: “Trước đó má tôi nói với tôi, muốn xử lý chuyện gì mà tự tay đi làm là ngu dốt nhất, người thông minh chân chính là người không nhuộm lấy một giọt máu cũng có thề đánh bại kẻ địch!”
Câu này của bà Quách Nguyệt Hoa đúng chính xác nhất.
Người chân chính có thủ đoạn là kẻ chưa bao giờ dính đến một giọt máu.
“Nhưng tôi cảm thấy mẹ tôi sai rồi, tự tay xử lý những kẻ đê tiện kia thì lúc nào cũng sướng hơn. Giống như trước kia là Trần Giai Lệ, sau đó đến Trần Hoa, một đám ngu dốt không một ai thành công cả!”
Rõ ràng Giang cầm có lời oán trách với hai người này.
Trước kia khi ở với Tông Thất, nói chuyện còn kiêng này dè kia.
Nhưng hiện tại khi Giang cầm có cảm giác Tông Thất cùng một chuyến thuyền với cô ta, cộng thêm chuyện trên mạng đã đánh bay lí trí Giang cầm tiểu thư thì càng khiến cô ta tin tưởng Tông Thất hơn.
Mộ An An nói: “Đó là do bọn họ quá ngu.”
“Đúng, bọn họ ngu, cũng chỉ là một con nhỏ hoang dã dựa vào đàn ông mà đi lên, làm lâu như thế mà cũng không xong.”
“Tôi sẽ đỡ sau lưng cho cô.”
Mộ An An nói: “Tôi bảo đảm trưa nay cô sẽ có trải nghiệm cả đời này cũng không quên.”
Lời Mộ An An có ẩn ý sâu xa, nhưng Giang Cầm nghe không hiểu.
/826
|