Mộ An An nhìn chằm chằm bốn chữ ấy, mặt mày liền xán lạn như ngôi sao trên trời.
Hoắc Hiển vừa quay đầu thì nhìn thấy cảnh này, tầm mắt còn vô tình liếc thấy hai chữ “Thất gia” trên màn hình, lập tức cảm thấy xấu hổ.
Nhưng khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười không nghiêm túc: “Sao, có chuyện gì vui à, cười như trúng số vậy.”
“Làm lẩu của mấy người đi, nhớ làm lẩu uyên ương đấy.”
Mộ An An nhìn chằm chằm điện thoại nói một câu, sau đó xoay người đi về phía phòng khách, đến cả nạng cũng quên lấy.
Cứ chân thọt chân què đi đến sofa, vừa ngồi xuống là nhắn tin trả lời Thất gia.
Mộ An An: Không có ạ, cháu rất ngoan, bảo bọn họ làm lẩu uyên ương ạ.
Thất gia: Ngoan.
Mộ An An: Cháu ngoan như vậy, chú Ngự sẽ thưởng gì đây?
Thất gia: Cháu muốn gì?
Mộ An An nửa dựa vào sofa, tay cầm điện thoại, nhìn chằm chằm tin nhắn Thất gia gửi đến, nụ cười không ngừng treo trên mặt.
Cô bấm ngón trỏ lạch cạch trên màn hình.
Muốn quà gì?
Muốn Tông Chính Ngự.
Đương nhiên Mộ An An không thể trả lời thế rồi, như vậy là đang tìm đường chết đó.
Mộ An An: Cháu chưa nghĩ đến, hay là cho cháu thêm một lần bất ngờ đi?
Thất gia: Không.
Lúc trả lờl tin nhắn, Thất gia trả lời rất nhanh nhưng nội dung thì khiến Mộ An An rất không thích.
Không… nhìn những gì chú ấy làm kìa.
Mộ An An phàn nàn trong lòng, Thất gia sinh ra thì mang bộ mặt rất không an toàn, nhưng lại có cái miệng vô cùng an toàn.
Mộ An An: Vậy đợi cháu nghĩ thêm đã.
“Tiểu tiên nữ, xin mời ngừng ngây ngốc, ăn lẩu được rồi.”
Trong phòng khách truyền đến giọng nói khinh bỉ của Hoắc Hiển.
Lúc Mộ An An đứng lên khỏi sofa, Hoắc Hiển đã cầm nạng đi qua đưa cho cô.
Mộ An An định nhận lấy, đột nhiên Hoắc Hiển rút lại: “Hay là tôi ôm em qua đó, tiết kiệm thời gian.”
“Cút.”
Mộ An An trực tiếp đứng dậy, giật lắy nạng.
Hoắc Hiển vẫn không chết tâm, một mực ngả ngớn đi theo sau nói: “Thật á, em thử xem lực cánh tay của anh Hoắc này, tặng một cái ôm công chúa, liền lập tức lấp đầy những trái tim thiếu nữ các em đó.”
Mộ An An không thèm để ý.
Hoắc Hiển tiến lên một bước, một tay chống lên bàn, làm ra ánh mắt phóng điện với Mộ An An.
“Trần Hoa, lôi anh ấy ra ngoài.”
Mộ An An thẳng thừng ném ra một câu, sau đó xoay người ngồi vào vị trí kế bên.
Trần Hoa đang bỏ đồ vào nồi lẩu, bị lời nói đột ngột của Mộ An An khiến cho hơi sững sờ.
Nhất là khi ngẩng đầu nhìn thấy Mộ An An và Hoắc Hiển đang vui đùa, trên mặt còn mang theo nét cười, khiến trong lòng Trần Hoa không nhịn được cảm thấy chua xót.
Lúc vừa đến biệt thự nhỏ này, hình như cũng là ba người ngồi ăn lẩu như thế.
Khi đó vì Trần Hoa thích Hoắc Hiển, nên lúc tương tác với Hoắc Hiển vừa khẩn trương vừa mất tự nhiên, cuối cùng là ngồi nhìn Mộ An An và Hoắc Hiển tương tác với nhau.
Trong lòng còn sinh ra sự ngưỡng mộ và đố kỵ.
Hôm nay.
Cùng một chỗ, cũng là ba người, thậm chí cùng một nồi lẩu.
Giống như không có gì thay đổi vậy.
Nhưng thật ra mọi thứ đều đã thay đổi.
Đố kỵ không chỉ hủy hoại đi một người, mà còn hủy cả một mối quan hệ.
Mũi Trần Hoa chua xót dữ dội, cô rất hối hận, vô cùng hổi hận, cô muốn khóc muốn ôm Mộ An An, muốn xin tha thứ…. Nhưng, khi Trần Hoa ngước lên nhìn Mộ An An liền nhìn thấy cô gál nhẹ nhàng ấm áp ngày trước, còn lúc này giữa cô và Mộ An An đã bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình.
“Nhanh lên, bỏ đồ vào đi.”
Hoắc Hiển ở một bên thúc giục.
Trần Hoa hoàn hồn, lập tức xem như không có gì mà bỏ đồ ăn vào trong.
Hoắc Hiển mở bia, rót mỗi người một ly.
Hắn chủ động nâng ly: “Uống trước một ly kính cho tình bạn giữa ba chúng ta.”
Mộ An An nâng ly.
Trần Hoa cũng nâng ly theo.
Hoắc Hiển vừa quay đầu thì nhìn thấy cảnh này, tầm mắt còn vô tình liếc thấy hai chữ “Thất gia” trên màn hình, lập tức cảm thấy xấu hổ.
Nhưng khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười không nghiêm túc: “Sao, có chuyện gì vui à, cười như trúng số vậy.”
“Làm lẩu của mấy người đi, nhớ làm lẩu uyên ương đấy.”
Mộ An An nhìn chằm chằm điện thoại nói một câu, sau đó xoay người đi về phía phòng khách, đến cả nạng cũng quên lấy.
Cứ chân thọt chân què đi đến sofa, vừa ngồi xuống là nhắn tin trả lời Thất gia.
Mộ An An: Không có ạ, cháu rất ngoan, bảo bọn họ làm lẩu uyên ương ạ.
Thất gia: Ngoan.
Mộ An An: Cháu ngoan như vậy, chú Ngự sẽ thưởng gì đây?
Thất gia: Cháu muốn gì?
Mộ An An nửa dựa vào sofa, tay cầm điện thoại, nhìn chằm chằm tin nhắn Thất gia gửi đến, nụ cười không ngừng treo trên mặt.
Cô bấm ngón trỏ lạch cạch trên màn hình.
Muốn quà gì?
Muốn Tông Chính Ngự.
Đương nhiên Mộ An An không thể trả lời thế rồi, như vậy là đang tìm đường chết đó.
Mộ An An: Cháu chưa nghĩ đến, hay là cho cháu thêm một lần bất ngờ đi?
Thất gia: Không.
Lúc trả lờl tin nhắn, Thất gia trả lời rất nhanh nhưng nội dung thì khiến Mộ An An rất không thích.
Không… nhìn những gì chú ấy làm kìa.
Mộ An An phàn nàn trong lòng, Thất gia sinh ra thì mang bộ mặt rất không an toàn, nhưng lại có cái miệng vô cùng an toàn.
Mộ An An: Vậy đợi cháu nghĩ thêm đã.
“Tiểu tiên nữ, xin mời ngừng ngây ngốc, ăn lẩu được rồi.”
Trong phòng khách truyền đến giọng nói khinh bỉ của Hoắc Hiển.
Lúc Mộ An An đứng lên khỏi sofa, Hoắc Hiển đã cầm nạng đi qua đưa cho cô.
Mộ An An định nhận lấy, đột nhiên Hoắc Hiển rút lại: “Hay là tôi ôm em qua đó, tiết kiệm thời gian.”
“Cút.”
Mộ An An trực tiếp đứng dậy, giật lắy nạng.
Hoắc Hiển vẫn không chết tâm, một mực ngả ngớn đi theo sau nói: “Thật á, em thử xem lực cánh tay của anh Hoắc này, tặng một cái ôm công chúa, liền lập tức lấp đầy những trái tim thiếu nữ các em đó.”
Mộ An An không thèm để ý.
Hoắc Hiển tiến lên một bước, một tay chống lên bàn, làm ra ánh mắt phóng điện với Mộ An An.
“Trần Hoa, lôi anh ấy ra ngoài.”
Mộ An An thẳng thừng ném ra một câu, sau đó xoay người ngồi vào vị trí kế bên.
Trần Hoa đang bỏ đồ vào nồi lẩu, bị lời nói đột ngột của Mộ An An khiến cho hơi sững sờ.
Nhất là khi ngẩng đầu nhìn thấy Mộ An An và Hoắc Hiển đang vui đùa, trên mặt còn mang theo nét cười, khiến trong lòng Trần Hoa không nhịn được cảm thấy chua xót.
Lúc vừa đến biệt thự nhỏ này, hình như cũng là ba người ngồi ăn lẩu như thế.
Khi đó vì Trần Hoa thích Hoắc Hiển, nên lúc tương tác với Hoắc Hiển vừa khẩn trương vừa mất tự nhiên, cuối cùng là ngồi nhìn Mộ An An và Hoắc Hiển tương tác với nhau.
Trong lòng còn sinh ra sự ngưỡng mộ và đố kỵ.
Hôm nay.
Cùng một chỗ, cũng là ba người, thậm chí cùng một nồi lẩu.
Giống như không có gì thay đổi vậy.
Nhưng thật ra mọi thứ đều đã thay đổi.
Đố kỵ không chỉ hủy hoại đi một người, mà còn hủy cả một mối quan hệ.
Mũi Trần Hoa chua xót dữ dội, cô rất hối hận, vô cùng hổi hận, cô muốn khóc muốn ôm Mộ An An, muốn xin tha thứ…. Nhưng, khi Trần Hoa ngước lên nhìn Mộ An An liền nhìn thấy cô gál nhẹ nhàng ấm áp ngày trước, còn lúc này giữa cô và Mộ An An đã bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình.
“Nhanh lên, bỏ đồ vào đi.”
Hoắc Hiển ở một bên thúc giục.
Trần Hoa hoàn hồn, lập tức xem như không có gì mà bỏ đồ ăn vào trong.
Hoắc Hiển mở bia, rót mỗi người một ly.
Hắn chủ động nâng ly: “Uống trước một ly kính cho tình bạn giữa ba chúng ta.”
Mộ An An nâng ly.
Trần Hoa cũng nâng ly theo.
/826
|