Đến biệt thự.
Mộ An An không để La Sâm đi theo, mà bảo La Sâm đi về trước, 11 giờ đến đón cô là được.
Cái biệt thự này vốn là của Mộ An An và Thất gia cho Trần Hoa mượn để giảm cân, cho nên trong tay cô đương nhiên là có mật khẩu cửa.
Nhưng cô không bấm mật khẩu mà ấn chuông cửa.
Điều khiến Mộ An An bất ngờ là, người mở cửa lại chẳng phải Trần Hoa.
Mà là… Hoắc Hiển!
Hoắc Hiển với cái đầu vàng kim như muốn bùng cháy, cả người trông có vẻ suy sụp.
Lúc nhìn thấy Mộ An An, trên mặt liền lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
“Anh ở đây cả đêm?”
Mộ An An hỏi.
Hoắc Hiển nhìn Mộ An An, không đáp mà chỉ gật đầu.
Mộ An An lại hỏi: “Trần Hoa đâu?”
“ở bên trong.”
“ vào trước đi.”
Mộ An An nói.
Nhưng Hoắc Hiển lại không nhúc nhích, vẫn luôn nhìn chằm chằm Mộ An An.
Đột nhiên Hoắc Hiển tiến lên một bước, mạnh mẽ ôm Mộ An An vào lòng.
Cái ôm này đến quá bất ngờ, mà Mộ An An lại có vết thương ở chân, nên cơ bản là không hề tránh được.
Mà lúc này Hoắc Hiển đặt cằm lên vai Mộ An An, thở phào một hơi, “May là, may là cậu không bị gì.”
Mộ An An biết người trước mắt quan tâm mình, trong lòng thấy cảm động.
Nhưng có một số lời nhất định phải nói.
Hoắc Hiển.
Mộ An An gọi tên anh, “Mình đã có người trong lòng.”
“Hai người ở bên nhau rồi?”
Hoắc Hiển không chịu buông ra.
“Không có.”
Mộ An An nói, nhưng lại bổ sung một câu, “Nhưng rất nhanh sẽ ở bên nhau, bọn mình đều thích nhau.”
Chỉ thiếu điều chưa chọc lủng lớp giấy bọc kia thôi.
Mộ An An lại nói: “Cậu đừng có hở ra là chạy, nếu không chúng ta sẽ không thể làm bạn nữa.”
Nói xong câu này, Mộ An An có thể cảm nhận được cơ thể Hoắc Hiển sững lại.
Giây tiếp theo, Hoắc Hiển buông Mộ An An ra.
Khoé miệng anh lúc này lộ ra một nụ cười
giễu cợt, rất không nghiêm túc, “Làm bạn, cũng chỉ ăn đậu hũ có một chút, nghiêm túc thế cơ à?”
“Cậu cảm thấy thiếu gia đây tỏ tình cậu nhiều lần như thế là thích cậu thật à?”
Nụ cười trên mặt Hoắc Hiển ngày càng không nghiêm túc, thậm chí còn cố ý vươn tay vuốt mặt Mộ An An, “Thiếu gia đây chỉ là cảm thấy cậu đẹp, muốn đùa giỡn với cậu thôi.”
Mộ An An trừng mắt với dáng vẻ không nghiêm túc kia của Hoắc Hiển: “Nếu không phải tôi bị thương ở chân trái thì tôi đã sớm phế anh rồi.”
Vừa nghe câu ấy, Hoắc Hiển lập tức lùi về sau một bước.
Mộ An An liền chống nạng đi vào.
Hoắc Hiển tiện tay đóng cửa, sau đó còn cà khịa: “Trước đó em bảo với tôi, chuyện trên mạng Thất gia sẽ xử lý giúp em, rồi cuối cùng sao? Buông thả lâu như vậy, em còn bị công kích lâu thế nữa, Thất gia của em làm cái gì… Á! Mộ An An!”
Hoắc Hiển còn chưa nói xong, Mộ An An đã cầm nạng vung về phía Hoắc Hiển.
Hoắc Hiển liền trốn sang một bên: “Tiểu tiên nữ, không ngờ em như thế nha, nói một câu thì sao chứ hả?”
“Thất gia của tôi, một câu anh cũng không được nói!”
Hoắc Hiển bày ra vẻ mặt khinh bỉ.
Còn mặt Mộ An An thì vô cùng nghiêm túc.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn lột bỏ áo khoác của Hoắc Hiển thì đột nhiên cười lên.
Tóc Xoăn là một tên thiếu gia vô cùng thần kỳ.
Lúc hắn ta không nghiêm túc, vui vui đùa đùa liền cỏ thể khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Hoắc Hiển, ai đến thế?”
Lúc này, phía cầu thang truyền đến tiếng Trần Hoa.
Mộ An An vừa xoay đâu liên nhìn thây Trân Hoa đi từ cầu thang tới.
Lúc nhìn thấy Mộ An An, bước chân Trần Hoa liền khựng lại, biểu cảm trên mặt cũng cứng đơ.
Hai người đứng đối mắt nhau cách một phòng khách, bầu không khí rõ ràng có chút biến đổi.
Trần Hoa dần dần cảm thấy hụt hẫng, nhưng cô lại không biết nên nói gì, chỉ biết đứng sững trên bậc cuối cùng của cầu thang.
Mộ An An không để La Sâm đi theo, mà bảo La Sâm đi về trước, 11 giờ đến đón cô là được.
Cái biệt thự này vốn là của Mộ An An và Thất gia cho Trần Hoa mượn để giảm cân, cho nên trong tay cô đương nhiên là có mật khẩu cửa.
Nhưng cô không bấm mật khẩu mà ấn chuông cửa.
Điều khiến Mộ An An bất ngờ là, người mở cửa lại chẳng phải Trần Hoa.
Mà là… Hoắc Hiển!
Hoắc Hiển với cái đầu vàng kim như muốn bùng cháy, cả người trông có vẻ suy sụp.
Lúc nhìn thấy Mộ An An, trên mặt liền lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
“Anh ở đây cả đêm?”
Mộ An An hỏi.
Hoắc Hiển nhìn Mộ An An, không đáp mà chỉ gật đầu.
Mộ An An lại hỏi: “Trần Hoa đâu?”
“ở bên trong.”
“ vào trước đi.”
Mộ An An nói.
Nhưng Hoắc Hiển lại không nhúc nhích, vẫn luôn nhìn chằm chằm Mộ An An.
Đột nhiên Hoắc Hiển tiến lên một bước, mạnh mẽ ôm Mộ An An vào lòng.
Cái ôm này đến quá bất ngờ, mà Mộ An An lại có vết thương ở chân, nên cơ bản là không hề tránh được.
Mà lúc này Hoắc Hiển đặt cằm lên vai Mộ An An, thở phào một hơi, “May là, may là cậu không bị gì.”
Mộ An An biết người trước mắt quan tâm mình, trong lòng thấy cảm động.
Nhưng có một số lời nhất định phải nói.
Hoắc Hiển.
Mộ An An gọi tên anh, “Mình đã có người trong lòng.”
“Hai người ở bên nhau rồi?”
Hoắc Hiển không chịu buông ra.
“Không có.”
Mộ An An nói, nhưng lại bổ sung một câu, “Nhưng rất nhanh sẽ ở bên nhau, bọn mình đều thích nhau.”
Chỉ thiếu điều chưa chọc lủng lớp giấy bọc kia thôi.
Mộ An An lại nói: “Cậu đừng có hở ra là chạy, nếu không chúng ta sẽ không thể làm bạn nữa.”
Nói xong câu này, Mộ An An có thể cảm nhận được cơ thể Hoắc Hiển sững lại.
Giây tiếp theo, Hoắc Hiển buông Mộ An An ra.
Khoé miệng anh lúc này lộ ra một nụ cười
giễu cợt, rất không nghiêm túc, “Làm bạn, cũng chỉ ăn đậu hũ có một chút, nghiêm túc thế cơ à?”
“Cậu cảm thấy thiếu gia đây tỏ tình cậu nhiều lần như thế là thích cậu thật à?”
Nụ cười trên mặt Hoắc Hiển ngày càng không nghiêm túc, thậm chí còn cố ý vươn tay vuốt mặt Mộ An An, “Thiếu gia đây chỉ là cảm thấy cậu đẹp, muốn đùa giỡn với cậu thôi.”
Mộ An An trừng mắt với dáng vẻ không nghiêm túc kia của Hoắc Hiển: “Nếu không phải tôi bị thương ở chân trái thì tôi đã sớm phế anh rồi.”
Vừa nghe câu ấy, Hoắc Hiển lập tức lùi về sau một bước.
Mộ An An liền chống nạng đi vào.
Hoắc Hiển tiện tay đóng cửa, sau đó còn cà khịa: “Trước đó em bảo với tôi, chuyện trên mạng Thất gia sẽ xử lý giúp em, rồi cuối cùng sao? Buông thả lâu như vậy, em còn bị công kích lâu thế nữa, Thất gia của em làm cái gì… Á! Mộ An An!”
Hoắc Hiển còn chưa nói xong, Mộ An An đã cầm nạng vung về phía Hoắc Hiển.
Hoắc Hiển liền trốn sang một bên: “Tiểu tiên nữ, không ngờ em như thế nha, nói một câu thì sao chứ hả?”
“Thất gia của tôi, một câu anh cũng không được nói!”
Hoắc Hiển bày ra vẻ mặt khinh bỉ.
Còn mặt Mộ An An thì vô cùng nghiêm túc.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn lột bỏ áo khoác của Hoắc Hiển thì đột nhiên cười lên.
Tóc Xoăn là một tên thiếu gia vô cùng thần kỳ.
Lúc hắn ta không nghiêm túc, vui vui đùa đùa liền cỏ thể khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Hoắc Hiển, ai đến thế?”
Lúc này, phía cầu thang truyền đến tiếng Trần Hoa.
Mộ An An vừa xoay đâu liên nhìn thây Trân Hoa đi từ cầu thang tới.
Lúc nhìn thấy Mộ An An, bước chân Trần Hoa liền khựng lại, biểu cảm trên mặt cũng cứng đơ.
Hai người đứng đối mắt nhau cách một phòng khách, bầu không khí rõ ràng có chút biến đổi.
Trần Hoa dần dần cảm thấy hụt hẫng, nhưng cô lại không biết nên nói gì, chỉ biết đứng sững trên bậc cuối cùng của cầu thang.
/826
|