Tông Chính Ngự ôm cô, xoay người ấn lên sofa.
Anh nâng mặt Mộ An An lên: “ Bé con, gần đây cháu càng ngày càng làm càn đấy.”
“Cháu là bé con mà.”
Mộ An An buộc miệng nói: “Thất gia nói rồi, trừ cưng chiều ra thì không có gì hết.”
Lời này nói ra, ngược lại khiến Tông Chính Ngự bật cười.
Mộ An An nâng cằm: “Có đúng không ạ? Chú muốn cưng chiều không?”
“Đúng, tiểu tổ tông của ta, ta nhất định phải cưng chiều chứ.”
“Vậy chú để cháu ra ngoài đi.”
Mộ An An nói đến chuyện chính: “Nếu tối nay chú không muốn cháu không về thì hãy đến đón cháu về.”
Tông Chính Ngự không nói gì.
Mộ An An nhìn chằm chằm anh, vành mắt đã bắt đầu ẩm ướt, vừa tủi thân lại vừa mang theo sự khẩn cầu.
Cái ánh mắt này.
Tông Chính Ngự đúng là chống đỡ không nổi, anh nhìn đến xuất thần.
Trong khoảnh khắc này, anh muốn đem tất cả những thứ cô muốn trên thế giới này cho cô.
Cuối cùng, Tông Chính Ngự giơ tay che mắt Mộ An An: “Về trước 11 giờ.”
Mộ An An bị bịt mắt, nên không nhìn rõ được biểu cảm lúc này của Tông Chính Ngự, chỉ cảm thấy giọng anh có chút khàn khàn.
Cảm xúc có chút thay đổi. Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Nhưng cô không biết tại sao cảm xúc Thất gia lại đột nhiên thay đổi?
Mà trong lúc Mộ An An suy nghĩ, Tông Chính Ngự đã buông cô ra.
Mộ An An nhắm mắt lại để thích ứng một chút, sau đó mới đứng lên từ sofa.
Tông Chính Ngự lúc này đã đứng lên, xoay lưng lại với cô nói một câu: “Chân còn bị thương, không được lái xe, bảo La Sâm đưa cháu đi.”
Đây chính là giới hạn cuối cùng.
Nói xong, Tông Chính Ngự liền cất bước rời khỏi phòng Mộ An An.
Mộ An An im lặng ngồi trên sofa.
Đại não nhịn không được hồi tưởng lại dáng vẻ khi nhìn chằm chằm cô của Thất gia.
Cái ánh mắt đó không phải là trước kia chưa xuất hiện qua.
Chỉ là hôm nay, cảm xúc Thất gia rõ ràng là có vấn đề, nhưng cô lại không nói ra được có vấn đề ở chỗ nào.
Cô sờ lên mắt mình.
Ở bên cạnh Thất gia 8 năm, cô có thể cảm nhận được Thất gia rất thích cặp mắt này.
Mà đồng thời ở lúc này.
Tiếng nhạc chuông điện thoại ồn ào vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Mộ An An.
Âm thanh này đến từ chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Là chiếc điện thoại của thân phận Tông Thất. Theo dõi chương mới nhất tại nhayhȯ.com nhé
Mộ An An vịn sofa đứng lên, đi về hướng tủ đầu giường.
Cô chỉ bị trật chân, chân trái vẫn ở trạng thái bình thường, cho nên khi đặt hết trọng lực vào chân trái thì vẫn có thể đi lại như thường.
Lúc đi đến giường, cầm điện thoại lên, bên trên ghi: Giang cầm.
Mộ An An nhướng mày, ngồi lên giường sau đó bắt máy.
Cuộc điện thoại này vừa được thông, trong ống nghe liền vang lên tiếng gào của Giang Cầm: “Tông Thất, con mẹ nó anh đang ở đâu? Tôi muốn anh xuất hiện ngay lập tức, ra đây giải thích rõ ràng cho tôi!
Con mẹ nó chứ anh giải thích rõ cho tôi, hôm qua tại sao anh không có ở Giang Đô Hội, tại sao lại như thế?”
Mộ An An gần như là chuyển điện thoại sang chế độ rảnh tay rồi ném lên giường cùng lúc với giọng gào thét của Giang Cầm.
Anh nâng mặt Mộ An An lên: “ Bé con, gần đây cháu càng ngày càng làm càn đấy.”
“Cháu là bé con mà.”
Mộ An An buộc miệng nói: “Thất gia nói rồi, trừ cưng chiều ra thì không có gì hết.”
Lời này nói ra, ngược lại khiến Tông Chính Ngự bật cười.
Mộ An An nâng cằm: “Có đúng không ạ? Chú muốn cưng chiều không?”
“Đúng, tiểu tổ tông của ta, ta nhất định phải cưng chiều chứ.”
“Vậy chú để cháu ra ngoài đi.”
Mộ An An nói đến chuyện chính: “Nếu tối nay chú không muốn cháu không về thì hãy đến đón cháu về.”
Tông Chính Ngự không nói gì.
Mộ An An nhìn chằm chằm anh, vành mắt đã bắt đầu ẩm ướt, vừa tủi thân lại vừa mang theo sự khẩn cầu.
Cái ánh mắt này.
Tông Chính Ngự đúng là chống đỡ không nổi, anh nhìn đến xuất thần.
Trong khoảnh khắc này, anh muốn đem tất cả những thứ cô muốn trên thế giới này cho cô.
Cuối cùng, Tông Chính Ngự giơ tay che mắt Mộ An An: “Về trước 11 giờ.”
Mộ An An bị bịt mắt, nên không nhìn rõ được biểu cảm lúc này của Tông Chính Ngự, chỉ cảm thấy giọng anh có chút khàn khàn.
Cảm xúc có chút thay đổi. Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Nhưng cô không biết tại sao cảm xúc Thất gia lại đột nhiên thay đổi?
Mà trong lúc Mộ An An suy nghĩ, Tông Chính Ngự đã buông cô ra.
Mộ An An nhắm mắt lại để thích ứng một chút, sau đó mới đứng lên từ sofa.
Tông Chính Ngự lúc này đã đứng lên, xoay lưng lại với cô nói một câu: “Chân còn bị thương, không được lái xe, bảo La Sâm đưa cháu đi.”
Đây chính là giới hạn cuối cùng.
Nói xong, Tông Chính Ngự liền cất bước rời khỏi phòng Mộ An An.
Mộ An An im lặng ngồi trên sofa.
Đại não nhịn không được hồi tưởng lại dáng vẻ khi nhìn chằm chằm cô của Thất gia.
Cái ánh mắt đó không phải là trước kia chưa xuất hiện qua.
Chỉ là hôm nay, cảm xúc Thất gia rõ ràng là có vấn đề, nhưng cô lại không nói ra được có vấn đề ở chỗ nào.
Cô sờ lên mắt mình.
Ở bên cạnh Thất gia 8 năm, cô có thể cảm nhận được Thất gia rất thích cặp mắt này.
Mà đồng thời ở lúc này.
Tiếng nhạc chuông điện thoại ồn ào vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Mộ An An.
Âm thanh này đến từ chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Là chiếc điện thoại của thân phận Tông Thất. Theo dõi chương mới nhất tại nhayhȯ.com nhé
Mộ An An vịn sofa đứng lên, đi về hướng tủ đầu giường.
Cô chỉ bị trật chân, chân trái vẫn ở trạng thái bình thường, cho nên khi đặt hết trọng lực vào chân trái thì vẫn có thể đi lại như thường.
Lúc đi đến giường, cầm điện thoại lên, bên trên ghi: Giang cầm.
Mộ An An nhướng mày, ngồi lên giường sau đó bắt máy.
Cuộc điện thoại này vừa được thông, trong ống nghe liền vang lên tiếng gào của Giang Cầm: “Tông Thất, con mẹ nó anh đang ở đâu? Tôi muốn anh xuất hiện ngay lập tức, ra đây giải thích rõ ràng cho tôi!
Con mẹ nó chứ anh giải thích rõ cho tôi, hôm qua tại sao anh không có ở Giang Đô Hội, tại sao lại như thế?”
Mộ An An gần như là chuyển điện thoại sang chế độ rảnh tay rồi ném lên giường cùng lúc với giọng gào thét của Giang Cầm.
/826
|