Biểu cảm trên mặt Bác sĩ cố sắp sụp đổ đến nơi.
Mộ An An vẫn một mặt nghiêm túc mà bốc phét: “Còn có thể nói sao nữa, thì nói là Bác sĩ Cố nói với cháu, nói là lúc Thất gia phát bệnh, cháu ở đó, Thất gia sẽ khống chế được một chút, thậm chí tiếp xúc thân mật với Thất gia sẽ khiến chú giảm bớt cơn đau đầu.”
Nghe hết đống lời đó, Bác sĩ cố hoàn toàn sụp đổ luôn, hắn suýt chút rớt luôn từ trên sofa xuống đất.
“Hèn gì, hèn gì ánh mắt ngài ấy hôm nay nhìn tôi lại mang ý vị sâu xa như thế.”
“Hèn gì La Sâm bảo tôi tự thu xếp ổn thoả…”
“Tôi sắp bị phế rồi.”
Khuôn mặt Bác sĩ cố tuyệt vọng.
Thất gia so với bất cứ ai đều hiểu, căn bệnh đau đầu của anh ta mà tái phát thì một chút lý trí anh ta cũng không còn.
Gặp vật thì huỷ, gặp người thì diệt.
Lần đầu phát tác bệnh có một người làm
không hiểu chuyện, suýt nữa thì mất cả mạng.
Mà công chúa bảo bối như thế của Thất gia, ở lúc đó còn được sủng như thế chạy tới tiếp xúc với anh ấy… nhất định là phẫn nộ tới khùng rồi.
Khuôn mặt Bác sĩ cố sượng cứng lại, nhìn chằm chằm Mộ An An, nghiêm túc nói:
“Bây giờ tôi lập tức đi nhảy lầu còn kịp không?”
Lập tức nhảy lầu so với việc bị Thất gia tính sổ sau đó sống không bằng chết thì ổn hơn.
Mộ An An mang ý nghĩ muốn trêu Bác sĩ Cố, nhìn thấy dáng vẻ rén ơi là rén kia của Bác sĩ Cố, cô thật sự là nhịn không nổi nữa mà trực tiếp ‘phụt’ một phát cười phá lên.
Bác sĩ Cố ngớ ra.
Mộ An An ngã xuống sofa cười muốn điên.
Bác sĩ Cố: ???
Tôi chưa có nói được.
Mộ An An thú nhận.
Bác sĩ Cố: ?????
Mộ An An thành thật thú nhận: “Tôi vốn dĩ định nói, nhưng sau đó La Sâm bước vào bảo người Giang gia đến, sau đó thì tôi và Thất gia bận nói về chuyện của Mộ gia năm đó, không có nhắc đến chuyện kia nữa.”
Bác sĩ Cố: ???????
Mộ An An thành thật xong thấy Bác sĩ cố một chút phản ứng cũng không có, cô lập tức giơ tay quơ quơ trước mặt bác sĩ cố: “Bác sĩ Cố, anh còn sống không vậy?”
Bác sĩ Cố nhìn chằm chằm Mộ An An: “Tôi muốn ném tiểu thư An An xuống lầu ngay lập tức, có được không?”
“Được chớ.”
Mộ An An vô cùng hào sảng nói: “Chỉ cần anh suy nghĩ kĩ sau đó sẽ nói lại như thế nào với Thất gia.”
Bác sĩ Cố cạn lời khi đối mặt với con hồ ly
nhỏ vô cùng xảo quyệt và có chút hư hỏng này.
Cô tuỳ ý nghịch ngợm mái tóc dài của mình.
Trông tâm trạng vẻ vui đấy.
Bác sĩ Cố hít sâu một hơi, nói với chính mình rằng không được tính toán với hồ ly nhỏ, có tính toán thì cũng là do bản thân mình bị xui xẻo.
“Vậy là cô định tỏ tình sao?”
Bác sĩ Cố hỏi, đem câu hỏi kéo lại về vấn đề đầu tiên.
Mộ An An nghiêm túc gật đầu: “Đúng, tỏ tình rồi sau đó thú nhận luôn.”
“Cô không sợ Thất gia ném cô đi ?”
“Trong lòng Thất gia có tôi!”
Mộ An An nói một cách chắc chắn.
Mộ An An vẫn một mặt nghiêm túc mà bốc phét: “Còn có thể nói sao nữa, thì nói là Bác sĩ Cố nói với cháu, nói là lúc Thất gia phát bệnh, cháu ở đó, Thất gia sẽ khống chế được một chút, thậm chí tiếp xúc thân mật với Thất gia sẽ khiến chú giảm bớt cơn đau đầu.”
Nghe hết đống lời đó, Bác sĩ cố hoàn toàn sụp đổ luôn, hắn suýt chút rớt luôn từ trên sofa xuống đất.
“Hèn gì, hèn gì ánh mắt ngài ấy hôm nay nhìn tôi lại mang ý vị sâu xa như thế.”
“Hèn gì La Sâm bảo tôi tự thu xếp ổn thoả…”
“Tôi sắp bị phế rồi.”
Khuôn mặt Bác sĩ cố tuyệt vọng.
Thất gia so với bất cứ ai đều hiểu, căn bệnh đau đầu của anh ta mà tái phát thì một chút lý trí anh ta cũng không còn.
Gặp vật thì huỷ, gặp người thì diệt.
Lần đầu phát tác bệnh có một người làm
không hiểu chuyện, suýt nữa thì mất cả mạng.
Mà công chúa bảo bối như thế của Thất gia, ở lúc đó còn được sủng như thế chạy tới tiếp xúc với anh ấy… nhất định là phẫn nộ tới khùng rồi.
Khuôn mặt Bác sĩ cố sượng cứng lại, nhìn chằm chằm Mộ An An, nghiêm túc nói:
“Bây giờ tôi lập tức đi nhảy lầu còn kịp không?”
Lập tức nhảy lầu so với việc bị Thất gia tính sổ sau đó sống không bằng chết thì ổn hơn.
Mộ An An mang ý nghĩ muốn trêu Bác sĩ Cố, nhìn thấy dáng vẻ rén ơi là rén kia của Bác sĩ Cố, cô thật sự là nhịn không nổi nữa mà trực tiếp ‘phụt’ một phát cười phá lên.
Bác sĩ Cố ngớ ra.
Mộ An An ngã xuống sofa cười muốn điên.
Bác sĩ Cố: ???
Tôi chưa có nói được.
Mộ An An thú nhận.
Bác sĩ Cố: ?????
Mộ An An thành thật thú nhận: “Tôi vốn dĩ định nói, nhưng sau đó La Sâm bước vào bảo người Giang gia đến, sau đó thì tôi và Thất gia bận nói về chuyện của Mộ gia năm đó, không có nhắc đến chuyện kia nữa.”
Bác sĩ Cố: ???????
Mộ An An thành thật xong thấy Bác sĩ cố một chút phản ứng cũng không có, cô lập tức giơ tay quơ quơ trước mặt bác sĩ cố: “Bác sĩ Cố, anh còn sống không vậy?”
Bác sĩ Cố nhìn chằm chằm Mộ An An: “Tôi muốn ném tiểu thư An An xuống lầu ngay lập tức, có được không?”
“Được chớ.”
Mộ An An vô cùng hào sảng nói: “Chỉ cần anh suy nghĩ kĩ sau đó sẽ nói lại như thế nào với Thất gia.”
Bác sĩ Cố cạn lời khi đối mặt với con hồ ly
nhỏ vô cùng xảo quyệt và có chút hư hỏng này.
Cô tuỳ ý nghịch ngợm mái tóc dài của mình.
Trông tâm trạng vẻ vui đấy.
Bác sĩ Cố hít sâu một hơi, nói với chính mình rằng không được tính toán với hồ ly nhỏ, có tính toán thì cũng là do bản thân mình bị xui xẻo.
“Vậy là cô định tỏ tình sao?”
Bác sĩ Cố hỏi, đem câu hỏi kéo lại về vấn đề đầu tiên.
Mộ An An nghiêm túc gật đầu: “Đúng, tỏ tình rồi sau đó thú nhận luôn.”
“Cô không sợ Thất gia ném cô đi ?”
“Trong lòng Thất gia có tôi!”
Mộ An An nói một cách chắc chắn.
/826
|