“Lúc Thất gia ở Thủ Đô đã tìm ra được người thọc gậy sau hậu trường rồi đúng không ạ?”
“Tìm được manh mối trên người lão Ngũ.”
Tông Chính Ngự nói ra câu này, Mộ An An lập tức căng thẳng.
Lão Ngũ.
Người đứng thứ năm trong Đoàn Thái Tử, anh em ruột với Thất gia!
“Là anh ấy?”
Mộ An An nhìn Tông Chính Ngự hỏi.
“Lão Ngũ là một nhà nghiên cứu khoa học điên cuồng, vì nghiên cứu anh ta có thể bỏ ra tất cả.”
Tông Chính Ngự giới thiệu đơn giản về người này.
Trong lòng Mộ An An điên cuồng căng thẳng.
Đại não cô nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ, nếu lỡ như thật sự là lão Ngũ đó, vậy cô và Tông Chính Ngự sẽ phải như thế nào đây?
Thù không thể không báo.
Người này lại là anh em của Tông Chính Ngự!
Nếu báo thù, thì cô và Thất gia sẽ như thế nào?
Cạch mặt nhau sao?
Mà trong lúc lòng Mộ An An đang rối như mớ bòng bong, hàng loạt suy nghĩ rối ren lòi ra, thì Tông Chính Ngự nói một câu…
“Lúc trở về, ta và lão Ngũ đã nói qua về chuyện này.”
Tông Chính Ngự chậm rãi nói: “Đích thực là lúc đầu lão Ngũ có nhắm vào cái hạng mục ấy, anh ta có chạy sang Giang Thành nhiều lần để bàn cùng với ông ngoại cháu, nhưng cuối cùng khi phát hiện được hạng mục này không thành công, anh ta đã dứt khoát từ bỏ.”
Biểu cảm vốn dĩ còn căng cực của Mộ An An, lúc này mới thở phào một hơi.
Không phải.
Không phải anh em của Thất gia.
Tất cả những suy nghĩ lung tung lúc nãy ở trong đầu cô đều sẽ không xảy ra.
“Nhưng chú nói, lão Ngũ là một tên điên cuồng thí nghiệm, chú ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ đúng không ạ?”
Mộ An An hỏi một câu.
Tông Chính Ngự gật đầu.
Gió lạnh thổi từ cửa sổ vào, khiến bả vai Mộ An An run lên.
Tông Chính Ngự đứng lên đỡ Mộ An An dựa vào đầu giường, sau đó giúp cô đắp chăn lại tránh để bị lạnh.
Anh nói: “Lão Ngũ và ông ngoại cháu có thoả thuận với nhau, anh ta yêu cầu bọn họ đưa phương án của số thuốc thông minh đó cho anh ta, anh ta sẽ thử cải thiện chúng. Nhưng cái phương án đó lão Ngũ vẫn luôn không nhận được.”
“Bởi vì ông ngoại và mẹ cháu đã xảy ra chuyện, không thể đưa ra được nữa.” – Mộ An An nói.
Tông Chính Ngự gật đầu.
Đến thời điểm này, anh mới thật sự đem những chuyện chi tiết về Mộ gia nói rõ với bé con.
“Nhưng mà tại sao người của Giang gia luôn bảo chú là người chống lưng cho bọn họ?”
Mộ An An đem thắc mắc này hỏi ra ngoài.
Nếu đã nói đến chuyện này, Mộ An An muốn đem chuyện này nói cho rõ.
Thái độ của Thất gia hiển nhiên là cũng y như thế.
Cho nên khi đối mặt với câu hỏi ấy của Mộ An An, anh trả lời thẳng thắn: “Có người đã mạo danh ta.”
Mộ An An cũng coi như là đoán được: “Những năm này, chú vẫn luôn không để cháu tiếp xúc với người của Giang gia, có phải là vì cái người đứng sau mạo danh chú không?”
Tông Chính Ngự gật đầu.
“Tìm được manh mối trên người lão Ngũ.”
Tông Chính Ngự nói ra câu này, Mộ An An lập tức căng thẳng.
Lão Ngũ.
Người đứng thứ năm trong Đoàn Thái Tử, anh em ruột với Thất gia!
“Là anh ấy?”
Mộ An An nhìn Tông Chính Ngự hỏi.
“Lão Ngũ là một nhà nghiên cứu khoa học điên cuồng, vì nghiên cứu anh ta có thể bỏ ra tất cả.”
Tông Chính Ngự giới thiệu đơn giản về người này.
Trong lòng Mộ An An điên cuồng căng thẳng.
Đại não cô nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ, nếu lỡ như thật sự là lão Ngũ đó, vậy cô và Tông Chính Ngự sẽ phải như thế nào đây?
Thù không thể không báo.
Người này lại là anh em của Tông Chính Ngự!
Nếu báo thù, thì cô và Thất gia sẽ như thế nào?
Cạch mặt nhau sao?
Mà trong lúc lòng Mộ An An đang rối như mớ bòng bong, hàng loạt suy nghĩ rối ren lòi ra, thì Tông Chính Ngự nói một câu…
“Lúc trở về, ta và lão Ngũ đã nói qua về chuyện này.”
Tông Chính Ngự chậm rãi nói: “Đích thực là lúc đầu lão Ngũ có nhắm vào cái hạng mục ấy, anh ta có chạy sang Giang Thành nhiều lần để bàn cùng với ông ngoại cháu, nhưng cuối cùng khi phát hiện được hạng mục này không thành công, anh ta đã dứt khoát từ bỏ.”
Biểu cảm vốn dĩ còn căng cực của Mộ An An, lúc này mới thở phào một hơi.
Không phải.
Không phải anh em của Thất gia.
Tất cả những suy nghĩ lung tung lúc nãy ở trong đầu cô đều sẽ không xảy ra.
“Nhưng chú nói, lão Ngũ là một tên điên cuồng thí nghiệm, chú ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ đúng không ạ?”
Mộ An An hỏi một câu.
Tông Chính Ngự gật đầu.
Gió lạnh thổi từ cửa sổ vào, khiến bả vai Mộ An An run lên.
Tông Chính Ngự đứng lên đỡ Mộ An An dựa vào đầu giường, sau đó giúp cô đắp chăn lại tránh để bị lạnh.
Anh nói: “Lão Ngũ và ông ngoại cháu có thoả thuận với nhau, anh ta yêu cầu bọn họ đưa phương án của số thuốc thông minh đó cho anh ta, anh ta sẽ thử cải thiện chúng. Nhưng cái phương án đó lão Ngũ vẫn luôn không nhận được.”
“Bởi vì ông ngoại và mẹ cháu đã xảy ra chuyện, không thể đưa ra được nữa.” – Mộ An An nói.
Tông Chính Ngự gật đầu.
Đến thời điểm này, anh mới thật sự đem những chuyện chi tiết về Mộ gia nói rõ với bé con.
“Nhưng mà tại sao người của Giang gia luôn bảo chú là người chống lưng cho bọn họ?”
Mộ An An đem thắc mắc này hỏi ra ngoài.
Nếu đã nói đến chuyện này, Mộ An An muốn đem chuyện này nói cho rõ.
Thái độ của Thất gia hiển nhiên là cũng y như thế.
Cho nên khi đối mặt với câu hỏi ấy của Mộ An An, anh trả lời thẳng thắn: “Có người đã mạo danh ta.”
Mộ An An cũng coi như là đoán được: “Những năm này, chú vẫn luôn không để cháu tiếp xúc với người của Giang gia, có phải là vì cái người đứng sau mạo danh chú không?”
Tông Chính Ngự gật đầu.
/826
|