8:00 am biệt thự Hắc Long tại Đài Loan
Nó ôm nón bảo hiểm từ trên lầu đi xuống trong con mắt ngỡ ngàng của ông quản gia, hai cô người hầu và thằng chồng của nó. Có phải hôm nay tận thế rồi nên nó mới thức sớm thế không?
- Em đi đâu sớm vậy? - hắn hỏi.
Nó ngồi xuống mang giày vào chân, nó nhìn hắn
- Em đi gặp một người bạn!
- Bạn hả? Trai hay gái? Cho anh đi với được không? - hắn lập tức nhỏm dậy, một mực đòi theo y như con nít.
Nó thở dài nhìn hắn
- Haizz! Shin à, anh lớn rồi chứ có phải con nít đâu. Sao lại đòi theo em?
- Anh không biết! Anh muốn đi với vợ! Anh muốn đi theo Gia Mẫn cơ! - Hắn chạy đến bên cạnh ôm lấy cái nón bảo hiểm của nó ý không muốn cho nó đi.
Nó chống hông, á khẩu không nói nên lời. Có cần con nít vậy không chứ? Mà thôi, dù sao nó cũng muốn giới thiệu hắn cho Nhất Phong biết. Nó bảo
- Thế anh thay đồ đi! Em đợi!
- Yeah! Thế đợi anh tí nha! Mũ của em này..... mà thôi anh giữ cho, mắc công em bỏ anh lại nữa. Nhớ đợi anh đấy! - hắn chạy lên lầu bộ dáng như một đứa trẻ chừng 6, 7 tuổi vậy.
Ông quản gia cũng lắc đầu bó tay, cậu chủ quả thật còn quá trẻ con. Trông hắn thực sự rất hợp với cái biệt danh Shin Nít.
*20 phút sau
Nó và hắn tiến vào nhà hàng, nơi mà nó đã hẹn với Nhất Phong. Hắn cứ ngó nghiêng nhìn tới nhìn lui không biết nó dẫn mình đi đâu. Nó kéo tay hắn lôi vào trong
- Đi thôi! Anh nhìn gì mà thừ người ra vậy?
- Nhưng mà đi đâu?
- Đi rồi khắc biết!
Cuối cùng nó cũng nhận ra chàng trai menly đang ngồi đọc báo trong góc. Nó ấn hắn ngồi xuống ghế rồi quay sang anh
- Chào buổi sáng, tiền bối!
Anh bỏ tờ báo xuống, trên môi đã nở sẵn nụ cười nhưng khi nhìn thấy hắn thì nụ cười ấy đơ tại chỗ
- Shin! Sao cậu ở đây?
- Anh Nhất Phong!
Cả hai bất ngờ nhìn nhau, đơ tại chỗ. Nó nhìn hai người một cách khó hiểu
- Hai người quen nhau à?
- Ừ anh biết cậu ấy! Đã có một thời gian tiếp xúc với nhau. - anh Nhất Phong nhìn nó gật đầu.
...................................................
Nó ôm nón bảo hiểm từ trên lầu đi xuống trong con mắt ngỡ ngàng của ông quản gia, hai cô người hầu và thằng chồng của nó. Có phải hôm nay tận thế rồi nên nó mới thức sớm thế không?
- Em đi đâu sớm vậy? - hắn hỏi.
Nó ngồi xuống mang giày vào chân, nó nhìn hắn
- Em đi gặp một người bạn!
- Bạn hả? Trai hay gái? Cho anh đi với được không? - hắn lập tức nhỏm dậy, một mực đòi theo y như con nít.
Nó thở dài nhìn hắn
- Haizz! Shin à, anh lớn rồi chứ có phải con nít đâu. Sao lại đòi theo em?
- Anh không biết! Anh muốn đi với vợ! Anh muốn đi theo Gia Mẫn cơ! - Hắn chạy đến bên cạnh ôm lấy cái nón bảo hiểm của nó ý không muốn cho nó đi.
Nó chống hông, á khẩu không nói nên lời. Có cần con nít vậy không chứ? Mà thôi, dù sao nó cũng muốn giới thiệu hắn cho Nhất Phong biết. Nó bảo
- Thế anh thay đồ đi! Em đợi!
- Yeah! Thế đợi anh tí nha! Mũ của em này..... mà thôi anh giữ cho, mắc công em bỏ anh lại nữa. Nhớ đợi anh đấy! - hắn chạy lên lầu bộ dáng như một đứa trẻ chừng 6, 7 tuổi vậy.
Ông quản gia cũng lắc đầu bó tay, cậu chủ quả thật còn quá trẻ con. Trông hắn thực sự rất hợp với cái biệt danh Shin Nít.
*20 phút sau
Nó và hắn tiến vào nhà hàng, nơi mà nó đã hẹn với Nhất Phong. Hắn cứ ngó nghiêng nhìn tới nhìn lui không biết nó dẫn mình đi đâu. Nó kéo tay hắn lôi vào trong
- Đi thôi! Anh nhìn gì mà thừ người ra vậy?
- Nhưng mà đi đâu?
- Đi rồi khắc biết!
Cuối cùng nó cũng nhận ra chàng trai menly đang ngồi đọc báo trong góc. Nó ấn hắn ngồi xuống ghế rồi quay sang anh
- Chào buổi sáng, tiền bối!
Anh bỏ tờ báo xuống, trên môi đã nở sẵn nụ cười nhưng khi nhìn thấy hắn thì nụ cười ấy đơ tại chỗ
- Shin! Sao cậu ở đây?
- Anh Nhất Phong!
Cả hai bất ngờ nhìn nhau, đơ tại chỗ. Nó nhìn hai người một cách khó hiểu
- Hai người quen nhau à?
- Ừ anh biết cậu ấy! Đã có một thời gian tiếp xúc với nhau. - anh Nhất Phong nhìn nó gật đầu.
...................................................
/167
|