Cô Vợ Nữ Quái Của Thiếu Bang Chủ Trẻ Con

Chương 163

/167


Con thích chú rồi!

...................................................

*Khách sạn Hắc Long:

Căn phòng cao cấp nhất được bố trí hơn năm mươi cận vệ để canh gác. Những tay áo đen, hông vắt súng ống đi qua đi lại, thái độ cực kì nghiêm túc.

Nơi hai tên cận vệ đứng nghiêm chỉnh kia chính là một cánh cửa lớn dẫn vào một căn phòng. Nơi đó không đâu khác ngoài phòng ngủ của hắn.

Hiện giờ là 9:00 sáng, thời điểm mà hắn có hẹn với một tên trùm mafia của Đài Loan - kẻ đứng đầu Bang Lam Thiên: ông Lam Chánh.

Một bàn rượu đơn giản nhưng sang trọng được bày ra. Cả hai đối diện nhau, sau lưng là những tay áo đen đằng đằng sát khí.

Hắn vừa ngủ dậy, một thân áo sơ mi trắng chỉnh tề ngồi chéo chân với gương mặt lạnh te không chút cảm xúc.

Còn người đàn ông trạc tứ tuần, một thân vest đen sang trọng kia chốc chốc lại cười niềm nở tỏ rõ thiện ý muốn hợp tác.

Hắn toát lên vẻ uy quyền của kẻ cầm đầu trong giới Hắc đạo, dù là nhìn sơ cũng khiến người khác phải rùng mình.

Lam Chánh cung kính rót rượu, sau đó cầm lên dâng đến trước mặt hắn như một vị quan dưới trướng của nhà vua.

Hắn thuận tay cầm lấy, tuy nhiên cảm xúc cũng khá khó nắm bắt khiến người đối diện cảm thấy bối rối vô cùng.

- Bang Chủ à! Cậu.....cậu đã suy nghĩ kĩ về vấn đề tôi đã nói hôm trước chưa?

Nhấc chân nhẹ đổi tư thế gác, hắn nhấm một ngụm rượu vang, đôi đồng tử chú mục vào người đàn ông đối diện:

- Giá trị của số hàng đó là bao nhiêu?

Lam Chánh hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi của hắn, nhìn gương mặt đầy hàn khí khiến ông có phần cảm thấy sợ. Tuy nhiên, một kẻ mưu mô, tinh ranh như ông ta thì đây chỉ là những vấn đề nho nhỏ:

- Thưa....... nó trị giá đến 500 triệu USD!

- Thì ra đó là lí do ông muốn được thế lực của Hắc Long Bang hỗ trợ! - hàng lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại nhưng nhanh chóng dãn ra.

Lam Chánh toát cả mồ hôi hột nhưng kì thực vẫn cố giữ bình tĩnh:

- Thực sự tôi biết bang Hắc Long hùng mạnh thế giới, số hàng này lại được tiêu thụ tại đất Mỹ nên........

- Đủ rồi! - hắn giơ tay ra hiệu bảo ông ta im lặng - không cần vòng vo nói thẳng ra đi!

- Tôi tin lực lượng của Hắc Long Bang sẽ không để thất thoát số hàng này khi nó được vận chuyển đến nước Mĩ, mong Bang Chủ nhận lời giúp đỡ.

Lam Chánh bước ra cúi đầu với hắn, tuy vậy nhưng gương mặt hắn vẫn không biểu hiện bất cứ điều gì cho câu trả lời.

Thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, ông ta thực sự đang mất hết kiên nhẫn với hắn. Chỉ cần một cái gật đầu thì đã trót lọt, thế nhưng hắn cứ trơ trơ ra đó rốt cuộc là có chịu giúp không đây?

- Bang Chủ à, tuần sau là đã đến hẹn với phía bên đối tác, nếu chậm trễ tôi sẽ phải bồi thường rất nhiều có khi tán gia bại sản. Đây là một chuyến hàng quan trọng, xin cậu suy nghĩ lại! - ông ta một lần nữa cúi gập người ra chiều van xin hắn.

- Hàng gì?

Âm thanh trầm thấp ấy tuy ngắn gọn nhưng như thể là một ngòi điện công kích thẳng vào đại não của Lam Chánh. Có một sự thật được che giấu bởi vì ông ta biết, Bang Chủ Hắc Long Bang đã quy định ai vận chuyển hàng cấm sẽ nhận hậu quả khôn lường. Ông ta yên lặng một lúc, sau đó lắp bắp đáp:

- Là....là.... rượu vang! Là một lô rượu vang rất quý giá!

- Tôi sẽ suy nghĩ lại! Ông về được rồi!

Hắn đứng dậy bước thẳng vào phòng tắm, ông ta trông theo bóng hắn cho đến khi khuất đi.

Nắm tay siết chặt nổi đầy gân, một cái nghiến răng rùng mình:

- Hừ!

Ông ta quay lưng cùng đám cận vệ ra về. Trong lòng vô cùng không hài lòng với thái độ của hắn. Đã không có thiện ý nhưng ông bắt buộc phải giữ khuôn phép, mong sao hắn đồng ý giúp ông vận chuyển chuyến hàng lớn này. Vả lại, ông ta còn một thứ muốn trao lại cho hắn nữa. Sau nhiều năm gặp lại, hắn có vẻ đã thay đổi rất nhiều.

Hắn tắt vòi sen, đưa tay lấy chiếc khăn quấn hờ ngang hông rồi bước đến bên chiếc gương lớn. Khẽ ngắm mình trong gương, bỗng hắn nhớ đến thằng nhóc hắn gặp hôm qua.

Suy nghĩ hỗn độn, tại sao thằng bé đó lại mang cho hắn cái cảm giác quen thuộc. Một cảm giác hắn không tài nào lí giải nổi. Gương mặt thằng bé đó có những đường nét hắn cho rằng bản thân đã gặp ở đâu thì phải.

Nghĩ tới nghĩ lui lại không ra, hắn ném mình lên giường rồi ngó trần nhà. Bỗng dưng muốn gặp lại thằng bé đó, nó cho hắn một cảm giác gần gũi khi đối thoại. Sao vậy nhỉ?

Trong lời nói có nét nghịch ngợm và tinh ranh hao hao giống hắn nữa. Thật kì lạ! Chẳng lẽ hắn và thằng nhóc đó thực sự có duyên với nhau. Nghĩ lại cũng thấy vui vui, nếu nó và hắn không xảy ra chuyện đáng tiếc như thế, biết đâu bây giờ hắn đã có một thằng con trai như thế rồi không chừng.

Lắn qua lộn lại, đôi chân hắn lại muốn xuống phố. Muốn tìm kiếm thằng nhóc con đặc biệt đó. Nghĩ là làm, hắn lập tức thay quần áo rồi ra ngoài.

37.1.4.1


/167

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status