- CẬU ĐI ĐI! ĐI TÌM GIA MẪN VỀ ĐÂY CHO TÔI NGAY! - Mẹ hắn quát lên, đôi mắt bà bắt đầu ngấn nước.
Ba hắn dìu bà ngồi xuống ghế, sợ bà kích động nên ông cố đỡ lời giúp hắn:
- Em đừng vội quát con như thế! Gia Mẫn bỏ đi cũng vì một phần nó cảm thấy ngột ngạt, chờ khi bình tĩnh chắc nó sẽ quay về mà.
- Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con trai không phân biệt rõ trắng đen như cậu chứ? Tại sao không biết tin tưởng vào người phụ nữ hằng đêm nằm chung giường với mình? Gia Mẫn như thể cánh tay phải của tôi, nó hết lòng vì cái gia đình này, thế mà trong một phút nông nỗi cậu lại để nó tổn thương rồi bỏ đi. Thật là...... - một tay ôm ngực, bà gục đầu lên vai ba hắn khóc nức nở.
Hắn chỉ biết đứng đó, cúi đầu, yên lặng. Tất cả là tại hắn. Tại hắn mà ra cả.
Cả bọn nhìn mẹ Bang Chủ mà không dám nói gì. Mọi người hiểu hắn đang rất hối hận và không nên để bà Khánh Hà kích động thêm nữa. Riêng Đậu Đỏ và Ailee sau khi hiểu chuyện thì đâm ra rất giận hắn.
Có lẽ thiếu nó, hắn không chết.... chỉ là mất đi gần hết nụ cười. Ngày qua ngày, hắn dần trở nên ít nói và nghiêm túc hơn, chững chạc hơn.
Bản thân đã biết sai, chỉ mong sao ở một nơi nào đó nó sẽ suy nghĩ lại và quay về bên hắn.
Để làm mẹ không phiền lòng, hắn một mình gánh vác hết mọi việc của Bang hội và trở thành một vị Bang Chủ thật tốt. Phải! Hắn muốn trở thành một người đàn ông thực sự có thể che chở cho người phụ nữ của đời mình chứ không phải là một Shin nít như ngày trước hay dựa dẫm vào nó.
Chỉ khi công việc bận rộn hắn mới không nhớ đến nó, nhớ đến kỉ niệm của cả hai. Vì thế, suốt ngày hắn chỉ công việc và công việc.
Trong lòng luôn hướng về người con gái ấy, mong một ngày cô ấy quay trở về,
...............................................
*1 năm sau:
- Cái gì? Salern có thai rồi á? - hắn hét lên, miếng táo chưa nuốt qua khỏi cổ họng đã bị mắc kẹt lại.
Nhất Phong cười cười, đưa tay quàng vai Salern:
- Thì tụi anh cưới nhau hơn 6 tháng rồi, có thai là chuyện thường thôi làm gì mà em la lớn vậy?
Salern yêu kiều cười nhẹ, trông cô càng ngày càng đẹp kể từ khi làm vợ, làm mẹ. Đậu Đỏ chỉ chỉ vào bụng cô:
- Chị mang thai bao lâu rồi ạ?
- Vừa đúng 1 tháng! - cô đáp.
- Em! Em! Cưới.....cưới..... - Zibi nắm tay Mỹ Nghi lắc lắc, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
- Thôi! Chuyện cả đời đấy, muốn là cưới liền à? - cô chống cằm.
- Nhanh đi mà! Nhìn anh Nhất Phong có con trước anh không cam tâm, hai đứa mình cưới liền biết đâu còn kịp. - anh cười như khỉ.
- Anh thiệt là....... bộ coi em như máy đẻ hả? - cô nhăn nhó.
Ailee xua xua tay ổn định tình hình:
- Ở đó mà dành giựt có trước có sau, nếu Gia Mẫn có ở đây thì biết đâu anh Shin lên chức bố trước rồi! - sau khi nói xong, cô nhóc nhận được vô số cái lườm liếc đầy ẩn ý. Rốt cuộc Ailee chỉ biết gãi đầu cười trừ.
Hắn thoáng buồn, tuy nhiên trên môi vẫn giữ nụ cười gượng gạo. Không cần nhắc hắn cũng đang nhớ nó đây. Không biết giờ này cô ấy đang làm gì???
Ba hắn dìu bà ngồi xuống ghế, sợ bà kích động nên ông cố đỡ lời giúp hắn:
- Em đừng vội quát con như thế! Gia Mẫn bỏ đi cũng vì một phần nó cảm thấy ngột ngạt, chờ khi bình tĩnh chắc nó sẽ quay về mà.
- Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con trai không phân biệt rõ trắng đen như cậu chứ? Tại sao không biết tin tưởng vào người phụ nữ hằng đêm nằm chung giường với mình? Gia Mẫn như thể cánh tay phải của tôi, nó hết lòng vì cái gia đình này, thế mà trong một phút nông nỗi cậu lại để nó tổn thương rồi bỏ đi. Thật là...... - một tay ôm ngực, bà gục đầu lên vai ba hắn khóc nức nở.
Hắn chỉ biết đứng đó, cúi đầu, yên lặng. Tất cả là tại hắn. Tại hắn mà ra cả.
Cả bọn nhìn mẹ Bang Chủ mà không dám nói gì. Mọi người hiểu hắn đang rất hối hận và không nên để bà Khánh Hà kích động thêm nữa. Riêng Đậu Đỏ và Ailee sau khi hiểu chuyện thì đâm ra rất giận hắn.
Có lẽ thiếu nó, hắn không chết.... chỉ là mất đi gần hết nụ cười. Ngày qua ngày, hắn dần trở nên ít nói và nghiêm túc hơn, chững chạc hơn.
Bản thân đã biết sai, chỉ mong sao ở một nơi nào đó nó sẽ suy nghĩ lại và quay về bên hắn.
Để làm mẹ không phiền lòng, hắn một mình gánh vác hết mọi việc của Bang hội và trở thành một vị Bang Chủ thật tốt. Phải! Hắn muốn trở thành một người đàn ông thực sự có thể che chở cho người phụ nữ của đời mình chứ không phải là một Shin nít như ngày trước hay dựa dẫm vào nó.
Chỉ khi công việc bận rộn hắn mới không nhớ đến nó, nhớ đến kỉ niệm của cả hai. Vì thế, suốt ngày hắn chỉ công việc và công việc.
Trong lòng luôn hướng về người con gái ấy, mong một ngày cô ấy quay trở về,
...............................................
*1 năm sau:
- Cái gì? Salern có thai rồi á? - hắn hét lên, miếng táo chưa nuốt qua khỏi cổ họng đã bị mắc kẹt lại.
Nhất Phong cười cười, đưa tay quàng vai Salern:
- Thì tụi anh cưới nhau hơn 6 tháng rồi, có thai là chuyện thường thôi làm gì mà em la lớn vậy?
Salern yêu kiều cười nhẹ, trông cô càng ngày càng đẹp kể từ khi làm vợ, làm mẹ. Đậu Đỏ chỉ chỉ vào bụng cô:
- Chị mang thai bao lâu rồi ạ?
- Vừa đúng 1 tháng! - cô đáp.
- Em! Em! Cưới.....cưới..... - Zibi nắm tay Mỹ Nghi lắc lắc, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
- Thôi! Chuyện cả đời đấy, muốn là cưới liền à? - cô chống cằm.
- Nhanh đi mà! Nhìn anh Nhất Phong có con trước anh không cam tâm, hai đứa mình cưới liền biết đâu còn kịp. - anh cười như khỉ.
- Anh thiệt là....... bộ coi em như máy đẻ hả? - cô nhăn nhó.
Ailee xua xua tay ổn định tình hình:
- Ở đó mà dành giựt có trước có sau, nếu Gia Mẫn có ở đây thì biết đâu anh Shin lên chức bố trước rồi! - sau khi nói xong, cô nhóc nhận được vô số cái lườm liếc đầy ẩn ý. Rốt cuộc Ailee chỉ biết gãi đầu cười trừ.
Hắn thoáng buồn, tuy nhiên trên môi vẫn giữ nụ cười gượng gạo. Không cần nhắc hắn cũng đang nhớ nó đây. Không biết giờ này cô ấy đang làm gì???
/167
|