Editor: May
"Cái gì? Cô gái nhỏ em giỏi lắm, dám gạt anh? Xem anh thu thập em như thế nào." Nam Cung Diệu vừa nghe Lãnh Đông không có việc gì, yên tâm, lại có thể nháo loạn với cô vợ nhỏ.
"Được rồi, chúng ta là đang chạy trối chết, vẫn nhanh rời khỏi nơi này tohoi." Mộ Hi kéo Nam Cung Diệu đi tới cách đó không xa.
"Vì sao không ngồi xe?" Nam Cung Diệu nhìn cô vợ nhỏ, chỉ là bước nhanh chạy về phía trước, không có ý tứ ngồi xe.
"Hiện tại anh bị thương, sẽ khiến cho người khác chú ý, em lo lắng bị người phát hiện dấu chân chúng ta." Mộ Hi chạy vù vù về phía trước, Nam Cung Diệu đột nhiên hết sức đau đầu. Người phụ nữ đáng chết, chẳng lẽ không biết anh bị thương, lại có thể chạy nhanh như vậy, hơn nữa còn là tự mình chạy.
Mộ Hi lập tức chạy không thấy, Nam Cung Diệu vô lực ngồi dưới đất, bởi vì đổ máu quá nhiều, hơn nữa anh vẫn luôn không có ăn cái gì, những người kia hoàn toàn cho anh gì cả, ngay cả nước miếng cũng không để cho anh. Cho nên hiện tại Nam Cung Diệu choáng váng.
Chỉ chốc lát sau một chiếc xe dừng ở bên người Nam Cung Diệu, cửa xe mở ra, Mộ Hi nhảy xuống xe, đỡ Nam Cung Diệu dậy đi vào trong xe.
"Ông xã, nhanh lên xe, bên trong xe có đồ ăn , anh trước ăn chút gì đó, về nhà bà xã em làm món ăn ngon cho anh." Mộ Hi nâng Nam Cung Diệu lên xe, sau đó đạp hết cần ga, thẳng đến sân bay.
"Đưa điện thoại di động cho anh." Nam Cung Diệu đưa tay muốn di động của Mộ Hi.
"Ở chỗ này, tự mình cầm." Mộ Hi chỉ chỉ một bên.
"Này? Là anh." Nam Cung Diệu là gọi cho Lãnh Đông, nếu anh đã bình an, liền muốn nói cho Lãnh Đông một tiếng, miễn cho Lãnh Đông vì cứu anh lại liều mạng.
"Anh, anh, anh ở đâu?" Lãnh Đông rất bất ngờ, bởi vì đây là số xa lạ, Nam Cung Diệu vừa nói, Lãnh Đông liền hiểu.
"Bây giờ chú lập tức đi sân bay, anh bị thương, chúng ta về nước trước." Nam Cung Diệu không muốn để Lãnh Đông tự mình đi mạo hiểm, cái thù này, anh sẽ nhớ kỹ.
Lãnh Đông vừa nghe đến anh Diệu bị thương, vì vậy hủy bỏ kế hoạch, lái xe tiến đến sân bay, nếu như Nam Cung Diệu không bị thương, Lãnh Đông nhất định sẽ đi báo thù.
Lãnh Đông đi vào sân bay, thấy trước máy bay tư nhân của bọn họ đỗ một chiếc xe, biết là tổng giám đốc Diệu đến, vì vậy chạy tới thật nhanh.
"Anh Diệu? Anh Diệu?"
"Trước lên máy bay." Nam Cung Diệu nói.
"Được, cô gái này là?"
Lãnh Đông chỉ chỉ Mộ Hi nói, bởi vì Mộ Hi trang điểm rất đậm, còn có tóc giả khác thường, rồi khuôn mặt tàn nhang, thật là một người phụ nữ xấu xí. Nhưng mà Lãnh Đông vẫn rất lễ phép, vì nếu người phụ nữ này đã cùng một chỗ với anh Diệu, có khả năng chính là ân nhân cứu mạng của anh Diệu? Cho nên anh vẫn nên cảm ơn cô thật tốt, nếu cô đã cứu anh Diệu, như vậy liền không thể ở tại chỗ này, người bên kia cũng sẽ giết cô, vẫn là mang cô trở về nước thôi.
"À, ân nhân cứu mạng của anh." Nam Cung Diệu nhìn ra Lãnh Đông không có nhận ra Mộ Hi, chủ yếu là Lãnh Đông không thể nào nghĩ đến đó là Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi ở Trung Quốc.
"Tôi là Lãnh Đông, cám ơn cô cứu anh Diệu, chúng tôi sẽ không bạc đãi cô." Lãnh Đông nói. nguồn : thichdoc truyen .com
Vừa nói chuyện, ba người vừa cùng nhau lên máy bay, người lái máy bay vẫn luôn ở trong nhà khách sân bay, khi nào tổng giám đốc Diệu rời đi, anh ta sẽ đợi lệnh vào bất cứ lúc nào, sau khi Nam Cung Diệu đến, đầu tiên anh gọi điện thoại gọi tới người lái máy bay tới, sau đó lại chờ Lãnh Đông đến.
"Vậy, các người cảm ơn tôi như thế nào?" Mộ Hi đè giọng nói vô cùng thô, cố ý khiến cho Lãnh Đông nghe không hiểu.
"Hóa ra cô là người Trung Quốc, khó trách sẽ ra tay cứu giúp, Lãnh Đông cám ơn cô lần nữa. Còn có, chúng ta sẽ cho cô tiền xài không hết, sau đó lại mua cho cô một ngôi nhà nhỏ, cho cô một cuộc sống tốt."
Lãnh Đông không có xin chỉ thị Nam Cung Diệu đã nói, vì người phụ nữ này cứu anh Diệu, cám ơn thật tốt là điều đúng.
"Tôi không cần tiền, cũng không cần nhà." Mộ Hi dùng giọng thô thô nói.
"Vì sao? Vậy cô nghĩ muốn cái gì?"
Lãnh Đông không hiểu hỏi, không cần những thứ này, cô còn muốn cái gì? Nhìn bộ dạng này của cô, cách ăn mặc vô cùng quê mùa, thái quá chính là mười đầu ngón chân của người phụ nữ này lại có thể sơn mười loại màu sắc, làm cho người ta vừa nhìn người này liền cảm thấy đầu óc có vấn đề, không bình thường, chẳng lẽ là kẻ nghiện thuốc? Cô không cần tiền, không cần nhà, chẳng lẽ là muốn ma túy, đây chính là phạm pháp, nhất là anh Diệu có nguyên tắc, tuyệt đối không cho phép đến gần ma túy.
"Cô gái, chẳng lẽ cô là muốn cái kia? Nếu như thật sự là cái kia, không bàn nữa." Lãnh Đông làm bộ dáng hút ma túy, nói với Mộ Hi.
"Không phải." Mộ Hi lắc lắc đầu lần nữa.
Lãnh Đông bắt đầu nhức đầu, người phụ nữ cứu anh Diệu này lại không cần gì hết, đây làm cho trong lòng anh có chút hoang mang, hiện ở xã hội này, nào có người phụ nữ không nhận tiền?
Sẽ không phải là kẻ ngốc chứ? Nhưng mà rất không có khả năng, sao kẻ ngốc có thể cứu người?
"Nếu cô đã không cần gì, vậy tôi cũng không có biện pháp!" Lãnh Đông nói nhàn nhạt.
"Tôi muốn anh, anh chàng đẹp trai." Mộ Hi là muốn thử Lãnh Đông một chút, xem một chút có đủ tư cách làm em rể cô không, ai ngờ.
"Khụ khụ..."
"Khụ khụ..."
Nam Cung Diệu và Lãnh Đông đồng thời ho lên, Nam Cung Diệu gần như muốn phun máu, cô vợ nhỏ thật sự là cẩu huyết, có anh - đại suất ca này còn chưa đủ, lại còn muốn Lãnh Đông, xem một chút về nhà thu thập cô như thế nào!
"Cô gái, điều này e rằng không được, bởi vì tôi đã có người phụ nữ mình thích, hơn nữa chuẩn bị muốn kết hôn, xin lỗi!"
Lãnh Đông nói từng câu từng chữ, hy vọng người phụ nữ này nghe rõ, Mộ Hi đương nhiên hiểu, chỉ là cô còn chưa có chơi đủ.
"Không có việc gì, dù cho anh kết hôn, tôi chỉ làm tình nhân của anh liền OK." Mộ Hi còn nói.
"Không được, Lãnh Đông tôi không phải là người tùy tiện, tôi yêu người phụ nữ của tôi, sẽ tuyệt đối không phản bội cô ấy." Lãnh Đông cảm giác người phụ nữ này hết sức vô lại, mặc dù cô là ân nhân cứu mạng của anh Diệu, nhưng cũng không thể làm người khác khó chịu chứ!
"Anh Diệu, anh nói một câu đi? Em đã có Đồng Đồng, tại sao có thể chân trong chân ngoài!" Lãnh Đông bất lực nhìn Nam Cung Diệu, Lãnh Đông biết rõ anh Diệu là cao thủ đối phó phụ nữ, cho nên anh chỉ có thể cầu cứu. Ai ngờ Nam Cung Diệu không có ý tứ giúp anh, thấy bộ dáng gấp gáp của Lãnh Đông, ngược lại muốn nói giỡn với Lãnh Đông một chút, chỉ cần cô vợ nhỏ vui vẻ, anh chỉ có thể phối hợp một chút, anh cũng không dám đắc tội người phụ nữ sơn đầu ngón chân mười loại màu sắc trước mắt này!
"Anh em, anh đây cũng không có biện pháp, ai bảo người ta vừa ý chú chứ!" Nam Cung Diệu lại là vô tội nhìn Lãnh Đông, ánh mắt biểu hiện cũng là vạn bất đắc dĩ!
"Anh Diệu, anh đừng thấy chết mà không cứu chứ?" Lãnh Đông dùng sức chớp mắt với Nam Cung Diệu, ý là nghĩ biện pháp giúp anh.
Nam Cung Diệu đương nhiên thấy ánh mắt cầu cứu của Lãnh Đông, nhưng anh cũng thấy ánh mắt cảnh cáo của cô vợ nhỏ, ý là anh dám giúp anh ấy, về nhà cho anh đẹp mặt.
Hiện tại Nam Cung Diệu liền giống như là trứng gà bên trong hamburger, bị hai người bọn họ kẹp ở giữa, sẽ chờ bị người cắn! Cái loại tư vị đó cũng không tốt hơn đâu! Nhưng anh thà rằng đắc tội anh em của mình, cũng không dám đắc tội người phụ nữ cường hãn trước mắt! Còn là người phụ nữ lúc nào cũng nắm tâm của mình.
Cho nên, Nam Cung Diệu chỉ đành bất nhân bất nghĩa!
"Anh em, người ta là ân nhân cứu mạng của anh, chú liền không thể ủy khuất một chút vì anh ư?" Nam Cung Diệu không thể làm gì nói.
/318
|