Chương 246:
Editor: May
"Đến lúc nào rồi còn thích thanh tĩnh, cái gì cũng không quan trọng bằng an nguy của cháu trai ta, ông nội chính là cầm tinh con rồng, hơn nữa vừa mới qua sinh nhật tám mươi tuổi, cho nên Nam Nam đừng sợ, ông nội ở chung với cháu." Nam Cung Vân cho rằng có thể là người già tám mươi tuổi có thể áp chế tà, hơn nữa còn là cầm tinh con rồng, rồng hết sức thần thánh, có thể thật sự trừ tà.
"Cháu trai bảo bối của ông nội, cháu không cần đi đâu hết, cứ ngây ngốc ở nhà, ông nội lập tức chạy tới, bắt đầu từ ngày mai, ông nội tự mình đưa cháu đi học, sau đó lại đi đón cháu trở về, cháu ngàn vạn không thể có chuyện." Nam Cung Vân đau lòng nói.
"Được, cháu chờ ông đến." Nam Nam cười quỷ dị một tiếng, cắt đứt điện thoại.
Nam Cung Diệu tuyệt đối không nghĩ tới kế hoạch hoàn mỹ của mình bị vài ba câu của con trai công phá, vốn là ngày hôm qua Nam Cung Vân còn tuyên bố bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ ở trong điện thoại, vì hương khói nhà Nam Cung, coi như là cầu xin cũng muốn cầu xin cháu trai đến, nhưng lúc này, Nam Cung Vân hoàn toàn quên anh đối hứa hẹn của con trai, trong đầu đều là khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cháu trai, hương khói cái gì? Trước bảo trụ hương khói bây giờ rồi lại nói sau.
Nam Cung Vân cúp điện thoại, bắt đầu thu dọn quần áo, bởi vì ông dự định sẽ ở lâu một thời gian, bởi vì ông cho là ông cầm tinh con rồng, có lẽ có thể chấn trụ một chút đồ không sạch sẽ, cho nên rất cần thiết ở cùng bọn nhỏ, đây chính là chuyện liên quan đến sinh mệnh, giờ phút này anh cảm giác mình rất quan trọng.
Mộ Hi đi theo Nam Cung Diệu đến công ty, trên đường công ty.
"Diệu tổng, em có lời muốn nói." Mộ Hi nói, cố ý dùng bộ dáng thư ký nói chuyện với Nam Cung Diệu.
"Gọi ông xã, hoặc là thân ái, chọn một trong hai." Nam Cung Diệu dùng giọng nói ra lệnh nói.
"Em không muốn, vì sao lại gọi buồn nôn như vậy? Đây là đi làm việc, không phải là ở nhà!" Mộ Hi bất mãn nói.
"Anh nhường một bước nữa, lúc không có người, nhất định phải gọi như vậy, nếu không anh sẽ hung hăng trừng phạt em, em biết phương thức trừng phạt của anh." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi một chút, nói.
"Được rồi, khi không có người em sẽ gọi, nhưng khi có người thì anh không được để bọn họ biết rõ chúng ta là vợ chồng, nếu không em không cần công việc như vậy, không có ý nghĩa, ở trong mắt mọi người em chính là người phụ nữ ăn cơm dựa vào chồng, mặc dù đây là sự thật, nhưng về sau em sẽ thay đổi càn khôn." Mộ Hi nói hết sức tự tin.
"Có thể, anh chờ em thay đổi càn khôn." Nam Cung Diệu nói.
"Còn có một điều cuối cùng, em không ở chung một phòng làm việc với anh, em không muốn bị người ta nói là bò lên trên giường Diệu tổng mới nhận được phần công việc này." Mộ Hi kiên định nói.
"Có thể, đồng ý." Nam Cung Diệu nghĩ thầm, dù sao chức vụ của cô là thư ký bên người, đến lúc đó sẽ có cơ hội tiếp xúc, trước ổn định cô, rồi từ từ ăn cô.
"Ngừng xe, cám ơn ông xã, em muốn xuống ở chỗ này, tan tầm em sẽ chờ anh ở chỗ này, chúng ta lại cùng nhau về nhà." Mộ Hi cầm lấy túi chuẩn bị xuống xe, Nam Cung Diệu thấy cô vợ nhỏ là nghiêm túc, cũng liền không nói thêm gì, cửa xe mở ra, nhìn xem cô đi xuống xe.
"Thân ái, chờ một chút, quần áo đằng sau của em có chút lộn xộn." Nam Cung Diệu nói, Mộ Hi đứng lại, nhìn trái nhìn phải, không thấy được.
"Ở phía sau, anh giúp em." Nam Cung Diệu duỗi một cái tay ra, nắm một cái ở trên mông tròn trịa Mộ Hi.
"Đi thôi bảo bối." Mộ Hi biết rõ bị đùa giỡn, trong lòng căm tức, nhưng tất cả trên đường đều là người đi đường, không có tiện phát uy, chỉ có thể ngậm bồ hòn, người đàn ông đáng giận lại có thể giở trò lưu manh trước mặt mọi người! Dám bóp mông cô.
"Về nhà em sẽ thu thập anh, thân! ái!!" Mộ Hi quay đầu lại, cắn răng nói.
"Bảo bối, không cần về nhà, chúng ta lập tức lại gặp mặt, thân ái chờ anh, anh sẽ yêu em thật tốt." Nam Cung Diệu xấu xa nói, mặt Mộ Hi xoạt hồng, người đàn ông đáng giận phóng điện loạn, Mộ Hi cảm giác toàn thân tê dại một trận, người đàn ông mặc chỉnh tề ở trước mắt, dáng dấp vừa vặn, không nghĩ tới là mặt người dạ thú, thế nhưng khiêu khích công khai, còn phóng sóng điện lớn hơn.
Mộ Hi thật bị giật đến, đương nhiên Nam Cung Diệu cũng cảm giác được anh giật cô vợ nhỏ được một chút, bởi vì thân thể Mộ Hi khẽ run lên, hai má lại mê người, hồng hồng, tràn đầy hương vị tính phúc.
Mộ Hi đi đến tòa nhà, bởi vì vừa rồi ở trong xe Mộ Hi đã biết, Nam Cung Diệu bảo cô trực tiếp đi bộ phận nhân sự báo cáo là được, anh đã dặn dò xong rồi, đương nhiên người ngoài cũng không biết thân phận thật sự của Mộ Hi, ở trong mắt người khác cô chính là thư ký mới tới của tổng tài.
Mộ Hi mới vừa đi vào thang máy, ở một khắc cửa sắp đóng kín, một cái lớn tay ngăn cản thang máy muốn đóng kín, Mộ Hi cả kinh, hóa ra là ông xã, đây chính là thang máy của công nhân viên, sao anh cũng tiến vào?
"Này? Anh có thang máy riêng của mình mà, sao lại chen lấn một cái thang máy với người đi làm tụi em?" Mộ Hi tức giận hỏi, nhưng Nam Cung Diệu cũng không nói lời nào, bởi vì sau khi anh thấy có mấy người cũng lập tức muốn tiến vào thang máy.
"Chờ một chút." Người phía sau gọi, thật ra bây giờ là giờ đi làm cao điểm, cho nên người đi thang máy rất nhiều, Nam Cung Diệu thầm kêu không tốt, mới vừa nhìn rõ sau khi Mộ Hi đi vào, trong thang máy hoàn toàn không có người, cho nên anh mới có thể tiến vào lúc thang máy sắp đóng kín, ai ngờ vào lúc anh vừa tiến vào, liền có mấy người vội vã chạy tới, cho nên Nam Cung Diệu suy nghĩ hay là vào nhầm rồi.
"Tổng, tổng tài, chào ngài." Mấy người mới vừa tiến vào thấy lại là tổng tài trong thang máy, đều hết sức giật mình, bởi vì đây là thang máy công nhân viên, tổng tài có thang máy riêng của anh, cho nên thấy Nam Cung Diệu xuất hiện ở trong thang máy công nhân viên, mọi người không thể tin được nhìn Nam Cung Diệu một chút, sau đó đều vụng trộm nhéo chính mình một phen, chứng minh mình không phải là đang nằm mơ.
"Ừ." Nam Cung Diệu lạnh lùng ừ một tiếng, trong thang máy lập tức hết sức yên tĩnh, không có một chút tiếng động, mọi người cũng không dám thở mạnh, đương nhiên ngoại trừ Mộ Hi. Mộ Hi vụng trộm liếc Nam Cung Diệu một cái. Ai nha! Thật có thể giả bộ, mới vừa rồi còn sắc không thôi, sao lúc này lại biến thành nam cương thi, bày một gương mặt thúi cho ai xem. Thật ra, Nam Cung Diệu chỉ cần tới công ty, đều là loại vẻ mặt này, lãnh khốc vô tình, hơn nữa tính tình rất lớn, tất cả mọi người sợ hãi anh, chỉ cần mặt của anh nghiêm lại, không ai dám đến gần.
Phàm là người tiến vào đều là một loại vẻ mặt, đầu tiên là cung kính chào hỏi, rồi lại hung hăng nhéo chính mình một chút, chứng minh mình không phải là nằm mơ, mà Nam Cung Diệu vẫn luôn là một loại vẻ mặt, dùng lời nói của Mộ Hi chính là một gương mặt poker.
Cuối cùng, Mộ Hi thật sự là không chịu nổi, lúc nào cũng buồn cười, bởi vì những người kia đều nhéo chính mình một cái, chẳng lẽ không sợ đau à? Chẳng lẽ đây là quy định công ty, nhìn thấy tổng tài sẽ phải nhéo chính mình một cái?
"Phốc ha ha..." Cuối cùng, Mộ Hi thực nhịn không được, bật cười.
Một vị công nhân viên kỳ cựu của công ty, tiến vào lại càng thêm vô cùng khoa trương, bởi vì anh ta thấp, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tổng tài, sau đó chính là chào hỏi, cuối cùng lại muốn khom lưng cúi người chào, đại khái là căng thẳng quá độ, trong thang máy nhiều người như vậy, sao anh ta có thể làm động tác này, nhưng anh ta vẫn thật sự làm, chỉ là làm một nửa, thắt lưng liền không cong được nữa, bởi vì khom lưng, cái mông phái sau liền đụng phải người khác.
Mộ Hi cười một tiếng, tất cả mọi người nhìn về phía cô, trong ánh mắt lộ ra vẻ đáng sợ, người phụ nữ này thật sự là không muốn sống, dám phát ra âm thanh ở trước mặt tổng giám đốc, hơn nữa còn là tiếng cười, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy tổng giám đốc cười, cho nên bọn họ cũng không dám cười ở trước mặt tổng giám đốc.
"Xuỵt, mới tới? Yên tĩnh!" Một nhân viên tốt bụng nhắc nhở Mộ Hi yên tĩnh, miễn cho rước lấy họa sát thân, bởi vì ở trong mắt bọn họ, ánh mắt tổng giám đốc có thể muốn mạng người!
"Ừ, ngày đầu tiên đến." Mộ Hi trả lời.
/318
|