Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 238:

/318


Chương 238:

Editor : May

 

          Hai người Nam Nam và cha ở bên ngoài, Mộ Hi và Lâm Lâm ngủ ở bên trong, ngủ thẳng đến nửa đêm, Nam Nam cảm giác trên mặt mình có đồ, mơ mơ màng màng mở mắt ra, một bàn chân nhỏ đặt ở trên mặt cậu, cậu bất đắc dĩ lấy chân em gái ra.

 

          Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Diệu mở mắt ra, lấy một cái tay Mộ Hi đặt ở trên mặt anh ra, càng kỳ quái hơn chính là một chân còn đè ở trên người anh, Nam Cung Diệu lo lắng bọn nhỏ thấy động tác bất nhã của cô vợ nhỏ, vì vậy kẹp tay chân không an phận của Mộ Hi lại, để cô không thể lại nâng lên, ai ngờ hai tay Mộ Hi ôm lấy Nam Cung Diệu, đầu còn mạnh mẽ chui vào trong lòng anh, đúng lúc này, Nam Nam mở mắt ra, Nam Cung Diệu lúng túng cười cười.

 

          "Con trai, mẹ con ngủ hết sức không thành thật, con ngủ đi!" Nam Nam bất đắc dĩ nghiêng đầu sang chỗ khác, chuẩn bị tiếp tục ngủ.

 

          "Cha có thể ôm mẹ ngủ, chỉ là không cho phép chơi trò chơi!" Nam Nam đưa lưng về phía Nam Cung Diệu nói.

 

          "Con trai yên tâm, sẽ không chơi trò chơi!" Nam Cung Diệu chảy mồ hôi! Nhưng con trai đã lên tiếng, có thể ôm, vậy thì ôm thôi!

 

          Nam Cung Diệu trải qua sự cho phép của con trai, vì vậy to gan đem liên tục ôm cô gái liên tục chui vào trong lòng mình vào trong ngực, nhắm mắt lại ngủ, ai ngờ buổi sáng Nam Cung Diệu còn chưa mở mắt ra, đã cảm giác có một đôi bàn tay nhỏ bé không an phận liên tục tóm mũi của anh.

         

          "Đừng làm rộn, rất mệt" Nam Cung Diệu dùng một cái tát đánh bàn tay nhỏ bé không an phận này ra, ai ngờ bàn tay nhỏ bé này rất nhỏ, vừa mở mắt nhìn.

 

          "A, bảo bối, là con sao?" Hóa ra là Lâm Lâm, Nam Cung Diệu còn nhớ tối ngày hôm qua ôm chính là cô vợ nhỏ, sao giờ lại biến thành bảo bối nhỏ rồi?

 

          "Đúng là Lâm Lâm - bảo bối của cha." Lâm Lâm leo lên trên người Nam Cung Diệu chính là một ngụm.

 

          "Đây là cha ruột của Lâm Lâm, đây là cha ruột thay thế anh trai, đây là cha ruột thay thế mẹ." Lâm Lâm ngồi ở trên người Nam Cung Diệu, không có ý tứ tính toán xuống, hai tay Nam Cung Diệu chống lên nách Lâm Lâm, nâng bé đứng lên, thả tới trên người mình.

 

          "Mẹ, mẹ, mẹ xem, Lâm Lâm cưỡi ngựa lớn, Lâm Lâm cưỡi ngựa lớn, giá, giá..." Lâm Lâm vui vẻ ngồi ở trên người Nam Cung Diệu.

 

          "Anh, anh, anh cũng tới cưỡi ngựa, mau tới, anh, mau tới..." Lâm Lâm giơ bàn tay nhỏ bé gọi Nam Nam, Nam Nam bất đắc dĩ lắc lắc đầu, con nhóc này thực không phải đáng yêu bình thường! Bé cưỡi liền cưỡi đi, lại còn bảo cậu cùng cưỡi, hiện tại thể trọng cậu cũng không nhẹ, thật muốn lên người cha, chỉ sợ cha chịu không nổi.

 

          "Anh còn có việc, Lâm Lâm cưỡi giúp anh đi, anh rất lo lắng cha chịu không nổi!" Nam Nam vừa cười vừa nói.

 

          "Không sao, anh đến cưỡi, anh đến cưỡi, Lâm Lâm cầu xin anh, được không? Anh? Anh?" Lâm Lâm bắt đầu làm nũng, Nam Cung Diệu nhìn thấy rất vui vẻ, con bé thật sự là khiến người ta phải yêu mến, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nhìn một chút liền vui vẻ ở trong lòng.

 

          "Cha?" Nam Nam nhìn về phía Nam Cung Diệu, ý là thật khó khăn, cậu không muốn làm cho em gái thất vọng, cô em gái này chính là thịt trong lòng của cậu, cậu rất thương bé, lại nói Lâm Lâm luôn rất hiểu chuyện, thỉnh thoảng làm nũng như hiên tại rất khó có được.

 

          "Con trai, đến đây đi, lên đi." Nam Cung Diệu ý bảo Nam Nam đi lên.

 

          "Vậy, con trai không khách khí nha." Nam Nam cười nói, thật ra từ nhỏ đến lớn cậu rất ít cưỡi cha, lần này dính nhờ em gái, cũng cưỡi được ngựa lớn.

 

          "Khách khí với cha con làm gì, lại nói cha cũng không phải là người gia, hai người các con như một dĩa đồ ăn, không thành vấn đề. Lên, cùng chơi với em con một lát." Nam Cung Diệu vui vẻ nói, hai đứa bé này đều là bảo bối của anh, anh đều thương cả hai.

 

          "Được, cha, con đến đây, giá..." Nam Nam quả nhiên lên rồi, Lâm Lâm ngồi ở phía trước, Nam Nam ngồi ở phía sau, Nam Cung Diệu cuộn chân lên, để Nam Nam thoải mái hơn chút ít, có thể tựa ở trên đùi anh.

 

          "Em cũng muốn cưỡi ngựa, em cũng muốn cưỡi ngựa, náo nhiệt như thế, vì sao không gọi em tới? Thật sự là quá đáng, nữ siêu nhân đến đây..." Mộ Hi lao đến.

 

          "Mẹ, không có chỗ của mẹ đâu!" Nam Nam đau lòng cha, nhưng Nam Cung Diệu nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô vợ nhỏ một chút, không đành lòng.

 

          "Lâm Lâm ngồi ở trên bờ vai cha, Nam Nam ngồi ở trên ngực cha, mẹ con ngồi ở trên bụng cha, đến đây đi, các bảo bối của tôi." Thật ra trong lòng Nam Cung Diệu cảm giác hết sức hạnh phúc, những người mình trân quý đều ở bên mình, hơn nữa còn muốn tranh nhau lên trên người anh, cái loại cảm giác này hết sức hạnh phúc.

 

          "Bảo bối, chen lấn chen lấn, mẹ rất gầy nha, chiếm không bao nhiêu chỗ, một chút là được, một chút là được..." Mộ Hi nói chuyện, đã ngồi lên, Nam Nam bất đắc dĩ, thật sự là mẹ chưa trưởng thành mà, chao ôi!

 

          Cứ như vậy, Nam Cung Diệu bị ba bảo bối giằng co leo lên vào cả buổi sáng, bọn nhỏ mới bằng lòng rời đi, Mộ Hi ngồi chải đầu ở trước bàn trang điểm, Nam Cung Diệu đi đến, ôm lấy Mộ Hi từ phía sau, thì thầm ở bên tai cô.

 

          "Các người đè ép anh cả buổi sáng, có phải bà xã cũng nên để anh đè em lại không, nếu không sẽ không công bằng!" Nam Cung Diệu nói hết sức vô tội.

 

          "Cái kia, ông xã, em có việc thương lượng với anh." Vẻ mặt Mộ Hi rối rắm nhìn xem Nam Cung Diệu.

 

          "Làm sao vậy thân ái ?" Nhìn vẻ mặt rối rắm của Mộ Hi, Nam Cung Diệu hết sức đau lòng.

 

          "Hôm nay, em muốn trở về chỗ mẹ em một chuyến, dù thân phận Mộ Hi đã là quá khứ, nhưng bây giờ em cũng muốn nói cho mẹ biết! Liên tục gạt bọn họ, trong lòng vẫn luôn hết sức áy náy!" Mộ Hi như đứa bé phạm sai lầm, cúi đầu, xoa ngón tay.

 

          Mộ Hi còn nói.

 

          "Đã lâu như vậy, vẫn luôn không dám đi gặp mẹ em, lo lắng bà trách em đổi dung mạo bà đã ban cho em, em rất có lỗi với mẹ."

 

          "Đừng lo lắng, anh đi với em, mẹ sẽ không trách em, bà ấy rất yêu thương em." Nam Cung Diệu nhẹ nói.

 

          Nam Cung Diệu ôm cô vợ nhỏ ở trong ngực, ôn nhu cắn vành tai nhỏ của Mộ Hi.

 

          "Đáng ghét." Mộ Hi bị Nam Cung Diệu hôn đến vành tai, cảm giác toàn thân nóng lên, mặt không khỏi hồng hồng .

 

          "Bà xã, em nóng không? Ông xã chính là rất nóng, làm sao bây giờ? Có nên dùng bình chữa lửa một chút hay không?" Nam Cung Diệu xấu xa nói, hai tay đã không an phận sờ loạn ở trên người Mộ Hi.

 

          "Đừng làm rộn, bọn nhỏ nhìn thấy, bọn chúng ở khắp nơi, nói không chừng sẽ lập tức chạy tới đó!" Mộ Hi nhắc nhở Nam Cung Diệu nói.

 

          "Ông xã đã có biện pháp." Nam Cung Diệu nhanh chóng đi tới cửa, nhìn hai bên một chút, sau đó nhẹ nhàng đóng kỹ cửa, tiếp theo lại khóa trái cửa, trở lại bên cạnh Mộ Hi, ôm mạnh lấy cô.

 

          "Hiện tại em là của anh, bình chữa lửa nhỏ thân ái của anh." Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi đến trên bàn, hôm nay anh chuẩn bị đổi địa phương vui đùa một chút.

 

          "Này? Trong nhà nhiều người như vậy, bị người nghe được sẽ không tốt đâu!" Mộ Hi nhỏ giọng nói, bởi vì cô cũng không dám bảo đảm chờ một chút có thể mất khống chế kêu ra tiếng hay không!

 

          "Anh sẽ chận miệng của em lại, yên tâm." Nam Cung Diệu tựa hồ có thuật đọc tâm, anh lại có thể biết rõ suy nghĩ Mộ Hi vừa nghĩ ở trong lòng.

 

          "Anh dùng cái gì chặn, anh sẽ không muốn chơi lớn chứ?" Mộ Hi bị hù dọa, bắt đầu cầm quần áo cài từng nút một lần nữa.

 

          "Nếu em dám cái nút áo lại, anh lập tức xé sạch đồ ngủ của em." Nam Cung Diệu phát hiện mình thật vất vả cởi bỏ nút áo, cô vợ nhỏ lại chuẩn bị cài nút, nào có chuyện tiện nghi như vậy!

 

 


/318

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status