Chương 232:
Editor: May
Nam Cung Diệu nhìn thấy Khang Hân liền có chút ngoài ý muốn, thật ra, về sau anh phái người đi xem Khang Hân một chút có còn sống hay không, còn có chính là cô ta có học được làm người ra chưa? Chỉ là đã không tìm ra cô ta ở trên hoang đảo, hóa ra cô ta đã rời đi.
"Chúc mừng hai người, chúc hai người hạnh phúc." Khang Hân ưu nhã nói, xem ra rất vui vẻ.
"Cám ơn." Hàng Thiên Vũ nói, anh vẫn hiểu rất rõ Khang Hân, nhất là anh cũng biết chuyện giữa cô ta và Mộ Hi, nhưng nếu người ta đã đến đây, vào cửa chính là khách, cho nên nhiệt tình chiêu đãi là nhất định.
"Diệu tổng, thật vui vì gặp được anh, còn có cô vợ nhỏ đáng yêu của anh." Khang Hân rất bình tĩnh, trong ánh mắt không có bất kỳ cừu hận.
Nam Cung Diệu cho rằng có lẽ là cuộc sống hoang đảo thay đổi cô ta, nhưng loại tỷ lệ này rất thấp, vẫn là cẩn thận một chút sẽ tốt hơn, để ngừa cô ta ngầm vụng trộm làm chuyện xấu, phá hư quan hệ vợ chồng bọn họ.
"Cám ơn, Khang tiểu thư thật là độ lượng, không mời mà tới, nhưng mà nhất định phải uống nhiều vài ly nha, đây chính là rượu mừng." Mộ Hi mỉm cười nói, đối với Khang Hân, Mộ Hi hoàn toàn không tin cô ta có thể trở nên tốt hơn, bởi vì chó không thể không ăn cứt, nhất người tâm ngoan thủ lạt, sẽ không dễ dàng thay đổi.
"Đó là đương nhiên." Khang Hân hết sức tự nhiên đáp ứng.
Nam Cung Diệu biết rõ hiện tại cô vợ nhỏ không dễ đối phó, bởi vì cô đã nhận được chân truyền của ông Lãnh, công phu đã rất không tầm thường, hoàn toàn có năng lực tự bảo vệ mình, còn có nơi này là nơi công cộng, Khang Hân sẽ không làm gì, vì vậy Nam Cung Diệu liền đi đến chỗ ngồi khách mời, anh đại diện nhà đàng gái, cảm tạ những bạn bè thân thích này.
Đồng thời vào lúc Hàng Thiên Vũ kết hôn, ông Lãnh và đại sư đã siêu độ Lãnh Tuyết thành công, cuối cùng cô đã có thể đầu thai làm người. Vì sao Lãnh Tuyết không còn xuất hiện ở trong mộng Mộ Hi, bởi vì trên cổ Mộ Hi đeo tràng hạt đại sư tặng, còn có chính là phía dưới gối đầu Mộ Hi đặt kinh thư đại sư tặng, cho nên Lãnh Tuyết chỉ có thể trốn tránh, về phần mấy người sát hại Lãnh Tuyết, Lãnh Tuyết đã biết mấy người kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bởi vì trên người bọn họ đều có dấu tay đen của ác linh kia, chỉ cần bị ác linh bắt được, sớm muộn gì cũng khó thoát khỏi cái chết, cho nên Lãnh Tuyết an tâm ra đi.
Vì sao Âu Dương Hàng không có tới tham gia nghi thức đính hôn của anh trai, bởi vì thời điểm mấy người Âu Dương Hàng mới vừa đi tới cửa đính hôn, lại có thể nhìn thấy Mộ Hi đứng ở nơi đó, cho nên bọn họ bị hù dọa, một đường trốn về biệt thự.
Nơi Hàng Thiên Vũ kết hôn, tất cả mọi người rất vui vẻ, kể cả Khang Hân, cô ta liên tục mỉm cười, Mộ Hi cũng mệt mỏi thay cô ta, người phụ nữ này rất biết giả bộ!
Thời điểm Mộ Hi chuẩn bị muốn nam minh tinh bên cạnh con trai ký tên, cảm giác một trận gió lạnh thổi qua, cô đột nhiên muốn đi ra ngoài hít thở không khí, vì vậy, bưng ly rượu đi ra ngoài.
"Này? Mộ Hi, em đi đâu?" Nhạc Phàm gọi Mộ Hi lại.
"Em có chút choáng váng đầu, muốn đi ra ngoài hít thở không khí." Mộ Hi không đợi Nhạc Phàm nói cùng đi với cô, đã đi ra ngoài, chỉ là Mộ Hi vừa đi ra ngoài, lại vẫn luôn chưa có trở về, cho đến khi Nam Cung Diệu hết bận, nhìn không thấy thân ảnh cô vợ nhỏ bắt đầu lo lắng, bởi vì anh phát hiện Khang Hân cũng không có ở đây, chẳng lẽ người phụ nữ đáng chết lại muốn hại người?
Nam Cung Diệu liên tiếp hỏi nhiều người có từng gặp qua Mộ Hi không, nhưng tất cả mọi người nói không có chú ý, bởi vì hôn lễ rất náo nhiệt, mọi người liên tục nói chuyện phiếm, gần như là không có ai chú ý Mộ Hi rời đi khi nào, mà Vân Tĩnh Sơ cho rằng Mộ Hi và Diệu tổng cùng một chỗ, cho nên vẫn luôn không có tìm cô, vừa bị Nam Cung Diệu hỏi, liền bắt đầu lo lắng, bởi vì lúc nào Mộ Hi cũng sẽ phát sinh một chút chuyện cổ quái, khiến cho người ta không thể không lo lắng.
"Con trai, nhìn thấy mẹ con không?" Mặc dù Nam Cung Diệu hiếu kỳ tại sao con trai lại quen với những minh tinh đang hot này như vậy, nhưng hiện tại tìm Mộ Hi là quan trọng nhất, cho nên vẻ mặt lo lắng của Nam Cung Diệu đã bị Nam Nam thu hết vào mắt.
"Mẹ không phải là đi theo cha ư?" Nam Nam vẫn cho rằng mẹ và cha ở cùng một chỗ, cho nên không có nhìn thấy mẹ cũng không có cảm giác kỳ quái, bởi vì vừa rồi cha cũng không có ở đây.
"Lần cuối cùng tôi thấy cô ấy là vào hai mươi phút trước kia, cô ấy nói muốn đi ra ngoài hít thở không khí, tôi vốn định đi cùng cô ấy, nhưng không có cơ hội nói!" Nhạc Phàm ngồi ở bên cạnh Nam Nam nói, anh cũng lo lắng đứng dậy.
"Chúng ta đi bên ngoài tìm, Nam Nam con gọi điện thoại liên lạc với mẹ, biết không?" Nam Cung Diệu biết rõ Nam Nam có biện pháp, bởi vì bình thường cậu có rất nhiều liền món đồ theo dõi, vừa rồi anh chính là đang ám chỉ Nam Nam nhanh liên lạc với Mộ Hi.
Mọi người tìm kiếm toàn bộ nơi gần đó vẫn không có, thiết bị của Nam Nam đều ở nhà, ai sẽ nghĩ tới sẽ có loại chuyện như vậy phát sinh.
"Cha, lấy chìa khóa xe của cha ra, con muốn nhanh chóng về nhà." Nam Nam nói.
"Tôi cũng đi." Vân Tĩnh Sơ nói.
"Chúng ta cũng cùng đi." Hai vị nam minh tinh đồng thời nói.
"Đi thôi." Nam Nam nói, Âu Dương Hàn rất tò mò, Nam Cung Diệu cũng rất tò mò, vì sao những người này giống như hết sức đoàn kết, còn có chính là Nam Nam đi phía trước, trai đẹp và Tĩnh Sơ theo ở phía sau, nhưng ngoài ý muốn chính là, Nhạc Phàm cũng vội vã gia nhập vào, mấy người bọn họ lại đều chen vào bên trong xe Nhạc Phàm, hóa ra bên trong xe dài xa hoa của Nhạc Phàm có ba máy vi tính xách tay, đây là anh chuẩn bị cho mình, lúc nhàm chán lấy ra vui đùa một chút, ai ngờ lúc này lại dễ dàng phát huy công dụng.
Âu Dương Hàn không thể tin được, chính mình vừa mới đính hôn, vị hôn thê liền theo đại suất ca tiểu suất ca cùng nhau rời đi, may mắn có Nam Nam - đứa con trai nuôi này đi theo, nếu không Âu Dương Hàn thật muốn hoài nghi cách làm người của Vân Tĩnh Sơ, anh ta biết rõ tình cảm của Tĩnh Sơ và Mộ Hi, cho nên Âu Dương Hàn không có cản cô, nhìn xem cô rời đi.
Đương nhiên, không tìm được Mộ Hi, Âu Dương Hàn cũng rất vội, dù sao nguyên nhân ban đầu anh ta đính hôn hoàn toàn là bởi vì Vân Tĩnh Sơ là bạn tốt của Mộ Hi.
Nam Cung Diệu ngồi ở bên ngoài gọi điện thoại cho Lãnh Đông, bắt đầu liên lạc với anh em độc dược, anh vẫn luôn có một loại dự cảm xấu, cảm giác sắp gặp chuyện không may.
"Anh nhanh an bài người đi sân bay chặn lại, xem một chút có bóng dáng Mộ Hi hay không, tôi lo lắng Mộ Hi là bị người bắt cóc." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, vừa nghĩ tới Mộ Hi có thể gặp phải nguy hiểm gì đó, trong lòng Nam Cung Diệu giống như rậm rạp cỏ tranh, hận không thể mọc thêm đôi cánh bay đến bên cạnh Mộ Hi, bảo vệ cô.
Mộ Hi gặp chuyện không may, nhất định có liên quan với Khang Hân, vì vậy Nam Cung Diệu bắt đầu truy xét tình huống Khang Hân, hóa ra sau khi Mộ Hi rời đi, mọi người cũng không có thấy thân ảnh Khang Hân, vì vậy Nam Cung Diệu càng thêm xác định Mộ Hi mất tích có liên quan với Khang Hân.
"Đáng chết, sớm biết như vậy, lúc trước nên trực tiếp vứt cô ta ở trong biển rộng cho cá ăn." Nam Cung Diệu gầm nhẹ.
Lãnh Đông an bài người ở mỗi một sân bay, hy vọng có thể chận người mang Mộ Hi lại, bởi vì vừa rồi anh nghe ra giọng nói Diệu tổng rất vội, cũng biết Mộ Hi nhất định đã xảy ra chuyện, hơn nữa có thể là bị bắt cóc, nếu không Diệu tổng sẽ không để cho anh chặn đường ở sân bay.
Chỉ chốc lát sau, Nam Nam gọi điện thoại tới.
"Cha, con kiểm tra tất cả camera, phát hiện mẹ là bị Hàn Dương và mấy người đàn ông mang lên một chiếc xe, bên cạnh còn có Khang Hân đáng giận kia đi theo, nhưng mẹ Tĩnh Sơ nói Hàn Dương liên tục ở cùng mẹ, chưa bao giờ rời đi."
Nam Nam nói xong, chính mình cũng không thể nào tin nổi, bởi vì khuya hôm nay cậu cũng thấy vị hôn phu của mẹ Tĩnh Sơ hoàn toàn không có rời khỏi hội trường, sao ông ta có thể bắt cóc mẹ Mộ Hi?
Nam Cung Diệu đột nhiên cảm giác chuyện hết sức phức tạp, cũng rất nguy hiểm, chẳng lẽ là?
/318
|