Chương 226:
Editor: May
"Cám ơn, cháu sẽ cất kỹ." Nam Nam lễ phép tiếp nhận kinh thư, phát hiện cha và mẹ ngồi ở phía sau.
"Mẹ, mẹ đã tỉnh, Nam Nam rất lo lắng." Hai tay Nam Nam ôm chặt lấy Mộ Hi, cậu rất sợ hãi mất đi mẹ.
"Con trai, cám ơn con, làm nhiều cho mẹ như vậy." Hai tay Mộ Hi bưng lấy mặt Nam Nam, đau lòng nói, con trai của cô thật sự là trưởng thành, biết bảo vệ người nhà.
"Nam Nam chỉ cần vui vẻ sống chung một chỗ với mọi người, người nào cũng không được gặp chuyện không may." Trong giọng nói Nam Nam lộ ra một cỗ khí thế cường đại, mặc dù cậu vẫn là đứa bé, nhưng loại khí thế này vẫn rất khó che dấu.
"Quá cảm động, quá cảm động ..." Cao tăng lại một lần nữa bị tình thân trước mắt làm cảm động.
"Các cháu, chỉ cần người cả nhà đồng tâm hiệp lực, chính là lực lượng rất lớn, nhớ kỹ, tình thân có thể chiến thắng tất cả." Đại sư nói.
"Chúng ta sẽ nhớ kỹ, đại sư, cám ơn ngài cứu Mộ Hi." Nam Cung Diệu thành khẩn nói.
"Không cần cám ơn, đây là ta nên làm. Mấy ngày nữa, Mộ Hi nghỉ ngơi khỏe hơn, chúng ta liền cùng nhau trở về Trung Quốc." Đại sư nói.
Thật ra, trước kia đại sư không quay về là bởi vì ông đang muốn chờ người xuất hiện, hiện tại người ông chờ đã xuất hiện, cho nên ông muốn về nước.
Ba ngày sau, đám người Nam Cung Diệu cùng nhau ngồi máy bay của bọn họ trở về Trung Quốc.
Sau khi Nam Cung Diệu sắp xếp tốt cho Mộ Hi và hai đứa bé, anh liền đi tìm ông Lãnh và đại sư, bởi vì đại sư yêu cầu ở cùng với Lãnh Ưng.
Mộ Hi và Nam Nam, mỗi người cầm lấy một quyển kinh thư đại sư cho, nói sau này sẽ có trợ giúp với bọn họ.
Nam Cung Diệu đi vào biệt thự Lãnh Đông, anh có chuyện quan trọng hơn phải làm.
"Đại sư, xin giúp tôi tìm được ác linh kia, tôi muốn gặp bà ta, đây là chuyện của nhà Nam Cung tôi, tôi không muốn liên lụy bất luận kẻ nào." Nam Cung Diệu quyết định muốn gặp bà ta, bởi vì anh không thể để cho Mộ Hi lại gặp nguy hiểm.
"Chàng trai, cậu biết như vậy rất nguy hiểm không?" Lãnh Ưng nói.
"Tôi là người, bà ta lợi hại hơn nữa cũng không phải là người, tôi không sợ bà ta, tôi muốn tự tay diệt bà ta, dám động đến người phụ nữ của tôi." Nam Cung Diệu hận đến nghiến răng, anh không sợ bà ta, anh chỉ muốn tìm ra bà ta.
"Chàng trai, cậu yên tâm, chúng tôi hiểu tâm tình của cậu, yên tâm, chúng tôi sẽ giúp cậu, cậu không phải một mình, cậu còn có chúng tôi, đoàn kết chính là lực lượng." Lãnh Ưng nói, bởi vì còn có chuyện của Tuyết nhi, không chỉ Nam Cung Diệu muốn gặp ác linh kia, Lãnh Ưng cũng muốn gặp bà ta, dám động cháu gái của ông, chính là muốn chết lần nữa.
Vì vậy, mấy người trải qua thương lượng, bọn họ mang theo người chuẩn bị đi bãi tha ma kia.
Thật ra, thời điểm mấy người Nam Cung Diệu trở về nước, mấy người Âu Dương Hàng cũng đã trở lại , còn cùng nhau mang Khang Hân về.
Vào buổi tối hôm Mộ Hi trở lại, cô liền gọi điện thoại cho Nam Cung Nhiên, bởi vì lo lắng cô ấy gặp chuyện không may, cho nên hỏi một chút.
"Người phụ nữ này, cô nói bậy bạ gì đó? Tôi gặp mặt cô khi nào? Thật sự là bệnh thần kinh!" Nam Cung Nhiên không thích Mộ Vũ Hàn, bởi vì cô ấy không biết đây là Mộ Hi, cô ấy coi Mộ Vũ Hàn thành phụ nữ câu dẫn Nam Cung Diệu, cho nên nói chuyện hết sức không khách khí. Thật ra, ở trong ý thức Nam Cung Nhiên, cô ấy hoàn toàn chưa từng gặp qua Mộ Hi, không cần thiết nói dối.
Mộ Hi nghe được cô ấy rống to, liền biết cô ấy không có việc gì, trong lòng hết sức yên tâm, mục tiêu của ác linh kia là cô, xem ra Nhiên Nhiên chỉ là bị lợi dụng một chút, xem ra cô ấy cũng không biết cái gì.
Sau khi Khang Hân trở về liền trực tiếp về nhà, bởi vì cô ta nằm mơ cũng muốn về nhà, cuối cùng đã trở về.
"Con gái, con đã đi đâu? Mẹ sắp vội muốn chết!" Mẹ Khang Hân ôm con gái nói.
"Mẹ, con chỉ là đi ra ngoài giải sầu với bạn bè, đi Thái Lan chơi." Khang Hân không có nói cho người trong nhà là cô ta bị Nam Cung Diệu ném ở trên hoang đảo, bởi vì cô ta muốn tự mình báo thù, liền không thể đánh rắn động cỏ, bởi vì lấy tính tình của mẹ, nhất định sẽ lập tức tìm Nam Cung Diệu mắng to một trận, cho nên cô ta muốn chính mình xả cơn tức này.
Mấy người Nam Cung Diệu đi vào bãi tha ma, mục đích lần này của bọn họ là nghĩ biện pháp làm cho Lãnh Tuyết thoát khỏi ác linh kia.
Lúc trước Lãnh Ưng đã tới mấy lần, nhưng chính là không mang hồn phách Lãnh Tuyết đi được, hình như là bị khóa, hẳn là ngày sinh tháng đẻ của Lãnh Tuyết bị thần chú khóa lại, chỉ cần có thể giải trừ thần chú, Lãnh Tuyết liền tự do.
Lãnh Đông ngồi xổm xuống bắt đầu đốt tiền vàng mã, trong tay Nam Cung Diệu cầm một chuỗi tràng hạt đại sư đưa, đại sư dạo qua một vòng dưới đại thụ đó, sau đó ngồi xếp bằng xuống, Nam Cung Diệu đứng ở một bên, quan sát động tĩnh chung quanh.
Bây giờ là ban ngày, thời điểm ác linh yếu nhất, bà ta không dám ra ngoài, đúng lúc bọn họ có thể nghĩ biện pháp phá giải thần chú khóa Lãnh Tuyết lại.
Chỉ chốc lát sau, dưới tàng cây mơ hồ lóe một ánh sáng đen, phía trên hiện lên ngày sinh tháng đẻ của Lãnh Tuyết, đây là thần chú chiêu hồn đại sư niệm, bởi vì chỉ có đưa ngày sinh tháng đẻ tới mới có biện pháp giải trừ thần chú.
Đại sư nhanh chóng nhớ tới kinh văn giải nguyền rủa, đoàn khói đen kia nhanh chóng xoay tròn theo thần chú, càng lúc càng nhanh, giống như hình thành một đoàn dòng nước xoáy.
"Đồ đàn ông xấu xa, các người đừng mơ tưởng lấy đi hồn phách của cô ta..." Lãnh Đông chợt ngẩng đầu nhìn nguồn gốc giọng nói, Nam Cung Diệu căm tức nhìn khói đen này.
"Ác linh thối, nhanh lăn ra đây, chính mình không có bản lãnh gặp người, lại còn dám khống chế hồn phách người khác, năm đó lão tổ tông tôi làm là đúng, bà - người phụ nữ vô sỉ như vậy hoàn toàn không xứng gả vào nhà Nam Cung!" Nam Cung Diệu hung dữ nói, Lãnh Ưng cả kinh, thật lo lắng chọc giận ác linh, hậu quả rất nguy hiểm, dù sao sức người là có hạn.
"Dũng cảm, nhà Nam Cung các người không có một người tốt, đều là khốn kiếp..." Giọng nói kinh khủng vang lên lần nữa.
"Coi như đàn ông nhà Nam Cung đều là khốn kiếp, bà cũng là yêu kẻ khốn kiếp thôi, nếu như bà không có yêu, ở đâu ra hận, loại người không biết yêu người khác như bà, hoàn toàn không xứng có được tình yêu!"
Nam Cung Diệu gầm nhẹ, lúc này anh đã nhiệt huyết sôi trào, kể từ khi Mộ Hi gặp chuyện không may, Nam Cung Diệu liền liên tục nảy sinh ác độc muốn hung hăng dạy dỗ ác linh này, mặc kệ bà ta có lợi hại cỡ nào, anh đều phải thử một chút.
"Ta không yêu tên khốn kiếp kia, ta không yêu tên khốn kiếp kia..." Giọng nói kinh khủng liên tục lặp lại.
"Bà không yêu, vì sao không buông ra? Bà làm như vậy không phải là vì trả thù năm đó ông ấy phụ bà ư?" Nam Cung Diệu căm tức nhìn khói đen, đầu tiên khí thế anh phải không thể thua ác linh này, mới có cơ hội giành thắng lợi, không diệt ác linh này, Mộ Hi liền gặp nguy hiểm, nguyền rủa của nhà Nam Cung liền không có cách nào phá giải, anh cũng không thể lại để tương lai con trai bơ vơ không nơi nương tựa.
Nam Cung Diệu nghĩ tới những thứ này, ý thức trách nhiệm trong lòng càng ngày càng mạnh, hai tay nắm chặt tràng hạt, hận không thể tự tay đeo tràng hạt lên cổ ác linh đó, để bà ta cũng biết được tư vị bị hành hạ.
"Ha ha ha ha... Chẳng lẽ ngay cả chút dũng khí này cũng không có?" Nam Cung Diệu chợt cười to.
"Dũng khí gì? Mày nói dũng khí gì?" Ác linh nói.
"Bà ngay cả dũng khi thừa nhận bà yêu tổ tông nhà tôi cũng không có! Còn có tư cách gì yêu đàn ông nhà Nam Cung!" Nam Cung Diệu tức giận nói.
"Mày nói bậy, tao hận hắn, hận hắn phụ tao!" Ác linh rống to.
/318
|