Chương 218:
Editor : May
"Là cô? Không phải cô làm nhân viên rửa chén ở đây ư, sao lại chạy đến lầu hai này? Ra ngoài, ra ngoài, đây là nơi cô nên đến ư?"
Vị tiểu thư tiếp khách kia nhận ra Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi dẫn theo đứa bé rửa chén, người bên trong cả nhà hàng đều biết cô, đều nói cô là người phụ nữ bị người vứt bỏ, còn dẫn theo đứa bé, cho nên đồng nghiệp ở đây đều xem thường cô.
Nam Cung Diệu thấy tiếp khách không có động tác nhiệt tình, còn có mấy phần cao ngạo đứng nguyên tại chỗ nhìn Mộ Hi, trong nháy mắt Mộ Hi liền lúng túng, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh, cô cũng không phải là Mộ Hi trước kia, người khác nói cái gì đều không sao cả, bây giờ cô đã tràn đầy tự tin.
"Mỹ nữ, cô vẫn đứng ở chỗ này tiếp khách ư? Vất vả rồi!" Mộ Hi là một bộ dáng hết sức đồng tình nói.
"Như thế nào? Hôm nay không phải là đến rửa chén? Dã chủng của cô đi đâu rồi?" Nhân viên phục vụ cũng chú ý tới người đàn ông đằng sau, cố ý nói ra Mộ Hi là phụ nữ có con, nghĩ phá hỏng chuyện tốt của Mộ Hi.
"Bốp - -" Mộ Hi đi lên chính là một cái tát, chỉ thấy trong nháy mắt, miệng của người phụ nữ kia rỉ ra máu tươi, người phụ nữ cho là bởi vì nói ra Mộ Hi có con, cho nên cô lo lắng bị người ta biết rõ cô có con, mới có thể đánh cô ta. Thật ra, Mộ Hi không thể chịu được nhất chính là bị người ta nói con của mình là dã chủng!
"Tôi cảnh cáo cô, con của tôi không phải là dã chủng, còn có, hôm nay tôi là tới ăn cơm." Mộ Hi gầm nhẹ nói, trên mặt đã hết sức phẫn nộ.
"Bà xã, chúng ta không ăn ở tầng này?" Nam Cung Diệu nói nhàn nhạt, tất cả phát sinh trước mắt đã làm cho anh hiểu rõ một chút, xem ra trước kia Mộ Hi làm công ở chỗ này, không nghĩ tới cô vợ nhỏ mình thương yêu lại đi làm ở trong tiệm của mình.
"Vì sao? Chẳng lẽ chúng ta đi tầng một? Thật sự là hẹp hòi!" Mộ Hi cho rằng Nam Cung Diệu nói ý là ăn ở tầng một. Thiệt là, vốn là muốn hưởng thụ một chút đãi ngộ khách quý tầng hai, không nghĩ tới bị hụt!
"Cô - một kẻ rửa chén lại thực cho rằng câu được con rùa vàng ư, còn muốn lên lầu hai ăn cơm, cho xin đi, tầng một cũng đã hết sức cất nhắc cô rồi!"
Người phụ nữ vẫn không biết sống chết nói, đâu biết người đàn ông này chính là ông chủ lớn của mình, mà bị chính mình bắt nạt chính là phu nhân của ông chủ mình, về phần dã chủng kia chính là con của ông chủ.
"Thân ái, phòng ăn của chúng ta ở tầng ba, nơi này là lầu hai, cấp bậc không đủ." Nam Cung Diệu cưng chiều sờ sờ cái ót Mộ Hi.
Trong nháy mắt, người phụ nữ kia và Mộ Hi liền sững sờ. Cái gì? Tầng ba? Mộ Hi biết rõ tầng ba chỉ có ông chủ mới có thể dùng, anh có phải phát sốt không? Ở đây cũng không phải là Trung Quốc, nơi này là Thái Lan.
"Ông xã, nơi này là Thái Lan, anh cho rằng hiện tại anh ở Trung Quốc ư?"
Mộ Hi nhắc nhở anh, miễn cho lát nữa bị người chê cười. Thật ra, Mộ Hi vô tâm, sẽ không có chú ý toàn bộ nhân viên phục vụ ở đây là người Trung Quốc, giải thích rõ ông chủ cũng là người Trung Quốc, nhưng Mộ Hi sẽ không nghĩ đến điểm này.
Nhân viên phục vụ nghe được Mộ Hi gọi người đàn ông này là ông xã, con mắt trừng càng lớn, quả thực là không tin, nhưng rõ ràng nghe thấy người rửa chén này gọi vị trai đẹp đó là ông xã, chẳng lẽ người đàn ông này là họ Cung? Cho nên gọi là lão cung. (ông xã còn gọi là lão công, nhưng bên mình thường gọi là chồng và ông xã nên mình không dịch là lão công)
Đến bây giờ người phụ nữ kia vẫn chưa tin, liên tục tìm lý do cho mình.
Nam Cung Diệu thấy vẻ mặt nhân viên phục vụ, anh nhíu mi, vẻ mặt rất lạnh, ánh mắt hết sức sắc bén nhìn cô ta.
"Còn muốn làm, liền dẫn đường, đây là thẻ vàng."
Nhân viên phục vụ tiếp nhận thẻ vàng phỏng tay, thầm kêu không tốt, chọc tới chủ nhân lợi hại.
Nam Cung Diệu và Mộ Hi được mang tới lầu ba, nhân viên phục vụ ngoan ngoãn đứng, không dám có một cử động nhỏ, trong lòng bắt đầu lo lắng chén cơm của mình.
"Đem món ăn chiêu bài nơi này của các người lên một lượt, cũng gọi Vương Chí Minh tới đi."
Nam Cung Diệu nói lạnh lùng, nhân viên phục vụ bị hù dọa bắt đầu run rẩy. Người đàn ông này lại gọi thẳng tên tổng giám đốc Vương, lần này thảm! Chẳng lẽ người đàn ông này là người nhà của tổng giám đốc Vương? Nếu không vì sao lúc nói đến tổng giám đốc Vương lại không có một chút sợ hãi, giống như tổng giám đốc Vương là thuộc hạ của anh ta, thật sự là người đàn ông rất kiêu ngạo, nhất là nhân viên rửa chén kia, mệnh lại có thể tốt như vậy, tìm được kim chủ có tiền như thế, cô ta còn trẻ, xinh đẹp như vậy, vì sao lại không gặp được kim cương vương lão ngũ?
Nhân viên phục vụ nghĩ thì nghĩ, nhưng vẫn cung kính đi ra ngoài, bởi vì cô ta biết mình là nhân viên phục vụ xinh đẹp nhất ở đây, tổng giám đốc Vương sẽ không đuổi cô ta, cho nên cô ta cũng không có quá lo lắng, nhiều nhất chính là bị dạy dỗ vài câu.
Chỉ chốc lát sau Vương Chí Minh tiến vào, cung kính đứng ở một bên, chờ đợi xử lý, chẳng lẽ là thức ăn không hợp khẩu vị, bởi vì tổng tài dặn dò, không cần kinh động nhân viên, chỉ muốn yên tĩnh ăn bữa cơm, cho nên Vương Chí Minh cũng không có nói cho nhân viên hôm nay tổng tài đến dùng cơm, miễn cho dẫn tới xôn xao.
Mộ Hi vốn đang ăn hăng hái, không biết quản lý đứng ở chỗ này lúc nào, dọa Mộ Hi nhảy dựng, trong miệng còn ngậm thức ăn, trong tay còn cầm lấy cái nĩa.
"A, quản lý ngài còn tự mình phục vụ? Không có nhân viên phục vụ sao?" Mộ Hi nói, bởi vì từng ở chỗ này một tháng, cho nên cô cũng biết quản lý.
"Bà xã, em ăn đi, là anh gọi anh ta đến." Nam Cung Diệu nói nhàn nhạt, anh vốn là không muốn quấy rầy Mộ Hi ăn cơm, nhưng vì không để cho Mộ Hi mất hứng chuyện vừa rồi, anh đã nhịn rồi nhịn.
Vị quản lý Vương kia ngạc nhiên nhìn xem Mộ Hi, người phụ nữ này là vợ của tổng tài? Đây không phải là nhân viên rửa chén kia ư? Nếu như không phải là bởi vì lúc ấy cô yêu cầu mang theo đứa bé làm việc, anh ta sẽ hoàn toàn không nhớ kỹ cô! Không có nghĩ đến người phụ nữ này có lai lịch như vậy.
"Ông xã, anh gọi quản lý đến không phải là muốn trách cứ người phụ nữ vừa rồi chứ? Thôi đi, em không so đo với cô ta, chúng ta vẫn là ăn cơm đi." Mộ Hi thật sự là không muốn bị quấy rầy.
"Tổng tài, vị này là phu nhân của ngài?" Quản lý Vương hỏi.
"Điều đón khách lầu hai hôm nay đến hậu cần đi, đặc biệt chịu trách nhiệm rửa chén, đừng tưởng rằng bộ dạng xinh đẹp có thể không tôn trọng người, nhà hàng chúng ta muốn không phải là gương mặt xinh đẹp, là người lễ phép đối đãi, cái loại phụ nữ không có tố chất đó lại không làm tốt, liền để bọn họ cút đi, giữ cơ hội cho nhân viên biểu hiện tốt." Nam Cung Diệu nói lạnh lùng, hù dọa quản lý Vương liền đổ mồ hôi lạnh.
"Dạ dạ dạ." Quản lý Vương khom lưng liên tục gật đầu.
"Còn có, là địa chỉ này, anh đi đón hai đứa bé đó đến đây, thức ăn nơi này không tệ, cũng để bọn chúng đến nếm thử, nhân viên đón khách hôm nay sẽ làm phục vụ chỗ này, bắt đầu từ ngày mai để cô ta làm công việc rửa chén." Nam Cung Diệu nói.
"Dạ dạ dạ, tôi sẽ đi xử lý ngay, chờ một chút tôi sẽ dặn dò khách sạn làm mấy món trẻ con thích ăn, mời Diệu tổng từ từ dùng." Quản lý Vương đi ra ngoài, chính là câu nói cuối cùng kia làm cho Mộ Hi ngẩng đầu lên lần nữa, nghi hoặc nhìn Nam Cung Diệu.
"Đừng nói với em đây là nhà hàng của anh, em không chịu nổi kích thích!" Thật ra Mộ Hi đã biết đáp án, chỉ xem bộ dáng bị hù dọa vừa rồi của quản lý liền biết Nam Cung Diệu là ông chủ của anh ta, nhưng nơi này là Thái Lan mà? Làm sao có thể chứ? Đàn ông này quá bưu hãn!
"Khẩu vị như thế nào?" Nam Cung Diệu không trả lời cô, gắp một chút món ăn cho cô.
"Người đàn ông của em quá bưu hãn, càng kỳ quái hơn chính là, em lại sẽ làm công ở trong nhà hàng của nhà mình mở!" Mộ Hi bất đắc dĩ nói.
"Bà xã, em chịu khổ, về sau không cho phép em rời khỏi anh, chính mình chạy tới chịu tội, anh sẽ đau lòng! Anh có thể tiếp nhận tất cả của em, kể cả tùy hứng và mắng chửi người, chỉ cần em ở cùng anh, hiểu không?" Nam Cung Diệu nói.
/318
|