Chương 206:
Editor: May
"Các người đều ở đây!" Lãnh Ưng nói.
"Ông, ông đi đâu? Sao giờ mới trở lại? Nam Nam đã nói cho cháu biết, chúng ta hết sức lo lắng cho ông!" Lãnh Đông cầm lấy tay ông nói.
"Ta ra ngoài đi dạo một chút!" Lãnh Ưng giống như sắp mệt chết rồi, nói chuyện cực kỳ vô lực. Thật ra ông là khổ sở, đau lòng Tuyết nhi, chỗ đó hoang vu như vậy, vì sao Tuyết nhi không đi đầu thai? Chẳng lẽ là nó không đi được?
"Ông nội, có phải ông nhìn thấy Tuyết nhi không? Nói cho cháu biết, không cần gạt cháu, thật ra, cháu đã biết hết, mặc dù các người đều gạt cháu!" Lãnh Đông khổ sở nói.
"Cháu trai, ông lo lắng cháu khổ sở, cho nên liền gạt cháu, không để bọn họ nói cho cháu biết!" Lãnh Ưng nói.
"Thật ra, cháu đã biết rất sớm, Đông nhi hiểu khổ tâm của ông, nhưng có phải hôm nay ông nhìn thấy Tuyết nhi không?" Lãnh Đông hỏi.
"Ừ!" Lãnh Ưng ừ một tiếng.
"Ông nội, có phải có chuyện gì không?" Lãnh Đông hỏi.
"Các cháu đều trở về đi, không có việc gì, ta mệt mỏi, sau này hãy nói!" Lãnh Ưng về phòng của mình.
Nam Cung Diệu mang theo Mộ Hi và con cái rời đi.
Nam Nam đã nói cho Mộ Hi chuyện đi Thái Lan, Mộ Hi rất vui vẻ đáp ứng.
Nam Cung Diệu đã hỏi Lãnh Đông, thứ hai bọn họ sẽ xuất phát.
Thứ hai, sân bay.
Lãnh Đông lái xe đưa một nhà Nam Cung Diệu đến sân bay, Mộ Hi và Nam Cung Diệu đeo kính râm lớn, Nam Nam và Lâm Lâm, mỗi người đeo một cái ba lô.
Ngày hôm qua Nam Nam đề nghị lần này du ngoạn không ngồi máy bay riêng của cha, muốn ngồi máy bay chở hành khách ra ngoài, muốn tìm một chút cảm giác của dân chúng bình thường.
Vào lúc một nhà Nam Cung Diệu ngồi lên máy bay, mấy người Âu Dương Hàng cũng là chuyến bay hôm nay, hơn nữa mục đích cũng là Thái Lan, tự nhiên cùng ngồi trên một máy bay với Nam Cung Diệu, chỉ là bọn họ không ở trong cùng một buồng máy bay. Nam Cung Diệu mua là vé máy bay khoang phổ thông, đây cũng là ý tứ của Nam Nam. Thật ra Nam Cung Diệu muốn mua khoang hạng nhất, nhưng con trai đã nói tất cả an bài lần này phải nghe cậu, cậu đã định ra một loạt kế hoạch du ngoạn.
Mấy người Âu Dương Hàng ngồi là khoang hạng nhất, tự nhiên là không thấy được đám người Mộ Hi, nếu không sẽ không thể không hù dọa bọn họ nhảy xuống máy bay chạy trối chết!
Làm người ta không tưởng được chính là, Nam Cung Nhiên và Hàng Thiên Vũ cũng lên máy bay, bọn họ là ra ngoài hưởng tuần trăng mật, hai người đã đăng ký, tuần trăng mật trở lại liền cử hành buổi lễ kết hôn.
Mộ Hi mang một mắt kinh siêu to, lên máy bay chưa bao lâu, liền ngủ khò khò, mà Nam Cung Diệu liền chịu trách nhiệm trông con, bởi vì đây là cabin bình thường, rất nhiều người.
Nam Nam liên tục nghe nhạc, Lâm Lâm vẫn bận ăn quà vặt phong phú mà cha đã chuẩn bị, Mộ Hi cũng không ngủ được nữa, bởi vì lúc nào âm thanh Lâm Lâm ăn gì đó cũng đều sẽ truyền vào trong lỗ tai của cô, muốn ngủ cũng không ngủ được.
"Bảo bối, lấy một túi cho mẹ, mẹ cũng ăn." Mộ Hi cười nói.
"Mẹ, không phải nói muốn ngủ ư? Không ngủ à?" Lâm Lâm dùng giọng nói bập bẹ đáng yêu hỏi.
"Mẹ không ngủ, giúp giảm nhẹ gánh nặng một chút, nếu không xuống máy bay đeo một chút thức ăn này sẽ hết sức vất vả, ăn đến trong bụng liền không nặng nữa." Mộ Hi vừa ăn vừa nói.
"Ông xã, anh mua những thứ này ăn rất ngon, có muốn ăn một chút không?" Mộ Hi cười nói.
"Thích liền ăn nhiều một chút, anh không ăn." Nam Cung Diệu khoát khoát tay, dùng một tay tháo một tai nghe của con trai xuống, cùng nghe nhạc.
Mới vừa đặt đến bên tai, liền cuống quít lấy xuống, bởi vì Nam Nam nghe là DJ mạnh mẽ bùng nổ, thanh âm rất lớn, chấn động đến mức ngứa lỗ tai.
Nam Nam tháo tai nghe xuống cười cười, miệng tiến đến bên tai Nam Cung Diệu hỏi.
"Cha có mặc nội y Nam Nam chuẩn bị không?" Nam Nam hỏi.
"Ừ." Nam Cung Diệu ừ một tiếng.
Hóa ra, tối ngày hôm qua, Nam Nam phát cho mỗi người hai cái quần lót màu đỏ, nói cái gì là khởi đầu tốt đẹp, dù thế nào cũng muốn bọn họ mặc lên, ngay cả Lâm Lâm cũng có, Lâm Lâm buồn bực cầm lấy quần lót nhỏ tìm đến Nam Cung Diệu, nói cái gì ánh mắt anh trai không có phẩm vị, khó coi, nhưng lại không dám không mặc, bởi vì lúc Nam Nam nghiêm túc, có loại khí thế không thể chống lại của cậu, hù dọa Lâm Lâm đành phải đi cầu cha giúp.
Nam Cung Diệu đành phải an ủi Lâm Lâm, nói dù sao là mặc ở bên trong, người khác nhìn không thấy, còn cố ý nói, quần lót của bé là xinh đẹp nhất , lúc này mới đồng ý mặc. Thật ra, Nam Cung Diệu cũng không muốn mặc, nhưng vừa nghĩ đây là một mảnh tâm ý của con trai, cho nên vẫn rất vui vẻ mặc vào, lại nói gần đây phát sinh một chút chuyện cổ quái, mặc đỏ một chút cũng tốt, tránh ma quỷ, lần này Nam Nam thật sự là đánh bậy đánh bạ mua đúng rồi.
Thật ra, làm cho Nam Cung Diệu ngoài ý muốn còn ở phía sau!
"Mẹ, em gái, con xin các người chú ý hình tượng một chút được không? Mẹ, mẹ xem trên miệng mẹ đi!" Nam Nam bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ai ngờ vừa nhìn em gái, càng thêm im lặng!
Quá bội phục người kia, ăn thế nào lại ăn đến trên mũi, thật sự là choáng!
Nam Cung Diệu đã thành thói quen, bởi vì không ăn mặt mũi dính đầy, liền không phải là Mộ Hi!
Thật ra, vì sao Mộ Hi thoải mái đáp ứng Nam Nam như vậy? Bởi vì mấy năm này hết sức thua thiệt Nam Nam, cho nên Nam Nam nói muốn du lịch, Mộ Hi đương nhiên không có lý do gì cự tuyệt.
Mặc dù chuyện trước mắt còn rất nhiều, giống như là chuyện của Lãnh Tuyết không thể bỏ dở nửa chừng được, may là chơi vài ngày liên trở về, đến lúc đó, lại tiếp tục điều tra Âu Dương Hàn.
Tối ngày hôm qua, Mộ Hi đã gọi điện thoại báo cho ông Lãnh, nói muốn mang theo hai đứa bé ra ngoài vài ngày, trở lại sẽ học võ tiếp. Lãnh Ưng đáp ứng hết sức sảng khoái, đúng lúc mấy ngày này ông cũng có một số việc cần xử lý.
Âu Dương Hàng ngồi ở trên máy bay, trong lòng lại vẫn đang suy nghĩ, không biết quỷ có thể đi máy bay theo đám bọn họ không? Bởi vì mấy người bọn họ bị theo dõi, đây là sự thật.
Thường thường là chuyện càng sợ hãi sẽ càng dễ phát sinh!
Mộ Hi vừa ăn vừa uống, chỉ chốc lát sau liền muốn đi toilet, vào lúc Mộ Hi chuẩn bị đi toilet, mấy người đàn ông đi theo Âu Dương Hàng cũng đi toilet, Mộ Hi ở một đầu hàng lang, người đàn ông kia ở một đầu kia của hành lang, lúc này Mộ Hi vẫn còn đeo mắt kính, tóc dài khoác trên vai, mặc váy liền thân, bởi vì phát hiện người đàn ông nơi xa vẫn nhìn chằm chằm vào cô, cho nên Mộ Hi liền đứng lại, cũng nhìn về phía hắn, trong lòng nghĩ: Là người quen à? Vì sao người đàn ông kia liên tục nhìn mình cằm chằm?
Người đàn ông hoàn toàn ngốc rồi, trong lòng thầm kêu không tốt, nữ quỷ theo tới!
"Má ơi - - quỷ!" Người đàn ông kêu to chạy đi.
Mộ Hi hiểu, hóa ra là người bị bệnh thần kinh!
Ai biết người đàn ông vừa rồi không có chạy về chỗ ngồi của mình, mà là bị hù dọa chạy tới bên trong kho để hàng hoá chuyên chở, núp ở trong một cái va ly lớn, không dám ra ngoài này, vốn là nghĩ đi toilet, cũng không cần thiết nữa, bởi vì đã đi tiểu ở trong quần lót!
Mấy người Âu Dương Hàng hiếu kỳ đồng bọn đi đâu? Chờ mòn chờ mỏi liên tục không có trở lại, vì vậy phái người đi tìm, kết quả không có trong nhà vệ sinh!
Tìm khắp nơi cũng không có tìm được, cuối cùng bọn họ đi khoang phổ thông xem một chút có hay không? Lúc này, Mộ Hi đã ăn uống no đủ, đeo mặt nạ liền gủ, mà Nam Cung Diệu liên tục cúi đầu xem báo chí. Tất cả mọi người không có chú ý tới Mộ Hi, bởi vì mặt nạ đã che kín dung mạo của cô, hoàn toàn không nhận ra được, nếu không thấy gương mặt này của Mộ Hi còn không hù dọa đám người này chạy nhanh!
Mấy người này không có tìm được đồng bọn của mình trong khoang phổ thoang, cũng không có trong khoang hạng nhất, khắp nơi đều không có, mấy người trở về đến chỗ ngồi hai mặt nhìn nhau, đều có một loại dự cảm xấu, chẳng lẽ là?
Âu Dương Hàn bị hù dọa bắt đầu đổ mồ hôi, trong lòng mặc niệm A Di Đà Phật, lúc này đã biết rõ niệm kinh, thật ra bình thường ít làm chuyện xấu sẽ tốt hơn tất cả!
"Đại sư, ông có thể cảm giác được cô ta ở chỗ này không?" Âu Dương Hàng hỏi.
"Thí chủ, pháp lực của tôi có hạn, không có cảm giác có đồ bẩn!" Pháp sư bất đắc dĩ trả lời!
Mấy người Âu Dương Hàng bị hù dọa, nhìn ở đây một chút, xem chỗ đó một chút, cầm bùa chú trong tay, trên cổ còn mang theo bùa bình an, trên tay còn đeo tràng hạt, mấy người bọn họ, ai cũng không dám ngủ, liên tục trừng tròng mắt nhìn xem bốn phía, chỉ sợ ngủ, cuối cùng lại không tỉnh được!
Bảy tám tiếng này, mấy người này cứ như vậy liên tục mở to mắt, không có ngủ một lát nào, mà Mộ Hi lại là liên tục ngủ thẳng đến Thái Lan, lúc cô mở mắt ra, người đã gần ở trên đất Thái Lan.
Mộ Hi dẫn theo Lâm Lâm, Nam Nam và cha theo ở phía sau, đi xuống máy bay.
"Cha, bây giờ chúng ta đi khách sạn, để hành lý xuống, bởi vì ngồi máy bay lâu như vậy nhất định là mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút, lát nữa rồi đi ăn cơm."
/318
|