Chương 195:
Editor: May
Mộ Hi nhìn thấy bọn họ chỉ chỉ Lãnh Tuyết đang điền tài liệu, đương nhiên Lãnh Tuyết hoàn toàn không biết mình bị để mắt tới, vẫn nghiêm túc điền sơ yếu lý lịch.
Chỉ thấy Âu Dương Hàng gật gật đầu, khẽ mỉm cười, đánh giá toàn thân Lãnh Tuyết, ánh mắt hết sức tà ác.
"Ông chủ, tôi muốn tìm nữ giúp việc, đặc biệt chăm sóc người cụ trong nhà, mỗi ngày chính là giúp ông cụ nấu một chút cơm là được, tiền lương 2000 đồng." Âu Dương Hàn lớn tiếng nói.
Lãnh Tuyết đang vội vã tìm việc đột nhiên quay đầu lại, nhìn người trước mắt, mỉm cười đi đến.
"Tiên sinh, người xem tôi được không? Tôi cũng biết nấu cơm." Âu Dương Hàng giả bộ rất lịch sự, nhìn kỹ Lãnh Tuyết một chút.
"Vậy cô đi, khi nào thì có thể đi làm?" Âu Dương Hàng nói nhàn nhạt.
Mộ Hi nghĩ người này chính là Âu Dương Hàn, thật ra đây không phải là Âu Dương Hàn, hắn là em trai sinh đôi của Âu Dương Hàn, nhưng Mộ Hi không biết, cô cho rằng hắn chính là Âu Dương Hàn.
"Hiện tại có thể đi làm." Lãnh Tuyết cao hứng nói, Mộ Hi vừa nhìn liền sốt ruột, đi mấy bước qua, đưa tay nắm lấy Lãnh Tuyết, muốn ngăn cản cô ấy, ai ngờ Mộ Hi lại không nắm được gì. Chẳng lẽ mình là người vô hình? Cô giơ tay lên lắc lắc trước mặt Lãnh Tuyết, không có phản ứng, hóa ra bọn họ không nhìn thấy cô!
Mộ Hi thấy Lãnh Tuyết đi theo đám bọn họ ra ngoài, cô sốt ruột hô to.
"Lãnh Tuyết, đừng đi, bọn họ sẽ giết cô, trở lại, trở lại..." Không có tác dụng, không ai nghe được cô nói chuyện. Mộ Hi thấy Lãnh Tuyết chuẩn bị lên xe của bọn họ, làm sao bây giờ? Vì vậy, cô cũng lặng lẽ lên xe, dù sao ai cũng nhìn không thấy cô, vì thế cô ngồi thoải mái ở bên cạnh Lãnh Tuyết.
Mộ Hi cẩn thận nhìn người đàn ông trước mắt, người này thật sự là Âu Dương Hàn, Mộ Hi hết sức thất vọng. Biết rõ anh ta háo sắc, không nghĩ tới anh ta lại coi mạng người như cỏ rác, Mộ Hi thật hy vọng cái chết của Lãnh Tuyết không có liên quan gì với anh ta, bởi vì cô đáp ứng không thể để cho Lãnh Tuyết chết vô ích, cho nên cô muốn tự tay báo thù cho Lãnh Tuyết, người đàn ông dối trá này vĩnh viễn không thể là bạn của cô.
Nhìn kỹ Lãnh Tuyết, cô ấy thật đẹp, giống như thiên sứ, chỉ tiếc cô ấy quá đơn thuần, người đàn ông ở trước mắt là một kẻ biến thái.
Bọn họ ngồi xe, đi vào một căn biệt thự, tất cả mọi người đi xuống.
"Mấy người đều trở về đi, tôi mang theo cô đi vào." Âu Dương Hàng nói với đám người đó.
"Dạ."
Tất cả mọi người rời đi, chỉ để lại Âu Dương Hàng và Lãnh Tuyết, đương nhiên còn có Mộ Hi nhìn không thấy đi theo, bọn họ đi vào biệt thự.
"Tùy tiện ngồi, sau này cô sẽ làm việc ở đây." Âu Dương Hàng nói, lén khóa trái cửa.
"Tiên sinh, phiền toái anh nói một chút công việc cụ thể của tôi, miễn cho tôi phạm sai lầm." Lãnh Tuyết hỏi.
"Công việc của cô rất đơn giản, chính là ngủ với ông đây." Âu Dương Hàng đột nhiên biến từ bộ dáng thân sĩ thành kẻ háo sắc
P/s: bạn nào muốn đọc trước FULL với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy liên hệ : [email protected]
"Anh, anh là tên lừa đảo?" Lãnh Tuyết bị dọa xoay người chạy ra cửa, Âu Dương Hàng không có đuổi theo, bởi vì cửa đã khóa, biết rõ cô ra không được. Quả nhiên, Lãnh Tuyết muốn mở cửa lại, nhưng làm sao cũng không mở ra được! Cô lại chạy tới trước cửa sổ, cửa sổ càng không thể, bởi vì đều có lưới phòng hộ!
"Không cần phí sức lực vô ích, cô không ra được." Âu Dương Hàng rót một ly rượu đỏ từ từ uống, nhìn xem Lãnh Tuyết lo lắng tìm cửa chạy trốn.
"Tôi không biết anh, tại sao muốn gạt tôi tới nơi này?" Lãnh Tuyết ngây thơ hỏi.
"Tôi dựa vào, cô là khờ thật hay là giả ngốc? Ông đây chính là tìm con nhóc vui đùa, chỉ cần hầu hạ ông đây tốt, nghĩ muốn bao nhiêu tiền đều cho cô." Âu Dương Hàng nói xong đi qua.
"Anh đừng tới đây, anh đừng tới đây..." Lãnh Tuyết nhìn thấy Âu Dương Hàng đến gần mình, bị dọa lui về phía sau.
"Cô bé, tôi không qua thì sao có thể làm cô?" Âu Dương Hàng âm hiểm nói.
Mộ Hi ở bên cạnh lo lắng đi về phía Âu Dương Hàng, muốn cố gắng khiến hắn ngừng lại, ai ngờ vẫn là nắm không được hắn, thử nhiều lần, vẫn là không nắm được gì. Mắt thấy Âu Dương Hàng cách Lãnh Tuyết càng ngày càng gần, Lãnh Tuyết đã không còn chỗ trốn, hai tay nắm chặt lấy áo của mình, kinh hoảng nhìn Âu Dương Hàng.
Hôm nay cô thật sự là xúi quẩy, sáng sớm liền bị mẹ kế mắng, vất vả đi ra tìm việc làm, lại đụng phải sắc quỷ!
"Anh đừng tới đây, nếu không tôi sẽ chết ở trước mặt anh." Đúng lúc này, Lãnh Tuyết đột nhiên cầm lấy một con dao hoa quả đặt tới trên cổ của mình.
"Còn rất cương liệt, được, ông đây không chạm vào cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ cầu xin tôi." Âu Dương Hàng nghiêng đầu đi đến ghế sô pha, đặt mông ngồi ở trên ghế sofa, uống rượu đỏ.
"Vậy, xin anh mở cửa ra, tôi muốn về nhà." Lãnh Tuyết cẩn thận nói.
"Dựa vào, con nhóc này, con mẹ nó đừng được voi đòi tiên, tôi chỉ nói không chạm vào cô, nói thả cô ra khi nào hả?"
"Anh đây là phạm pháp, anh không có có quyền giam lỏng tôi!" Lãnh Tuyết tức giận nói.
"Phạm pháp? Ông đây chính là pháp luật, ngoan ngoãn ở nơi này, tôi bảo đảm làm cho cô một bước lên trời." Âu Dương Hàng nói.
"Tôi muốn về nhà, thả tôi về, thả tôi về..." Lãnh Tuyết bị dọa khóc lên, kể từ sau khi cha qua đời, cô liền liên tục chịu đựng khi dễ của mẹ kế, những thứ này cô đều có thể nhẫn, ngày khổ cực mệt mỏi hơn nữa, cô cũng có thể nhẫn, duy chỉ có loại chuyện như vậy là cô không thể tiếp nhận, cô xem thường là loại đàn ông đùa bỡn phụ nữ này nhất, nhưng cô bất lực.
"Muốn về nhà? Trừ phi là cô chết, nếu không, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Mộ Hi nhìn Lãnh Tuyết khóc rất thương tâm, trong lòng rất khổ sở, nghĩ phải giúp cô ấy như thế nào?
Lúc này, Âu Dương Hàng đi đến, một phát bắt lấy tóc của Lãnh Tuyết, rống to.
"Cô con bà ó khóc cái gì mà khóc, ông đây phiền nhất phụ nữ khóc, mẹ kiếp, chờ lúc ông đây làm cô, cô khóc cũng không muộn." Âu Dương Hàn dùng một tay xé quần áo Lãnh Tuyết ta, chỉ thấy hai mắt Âu Dương Hàng sáng lên nhìn Lãnh Tuyết.
"Tao dựa vào, mẹ kiếp sảng khoái, lớn như vậy, ông đây thích." Âu Dương Hàn lại dùng sức bắt lấy quần áo Lãnh Tuyết, lại dùng sức xé ra, xé tan, quần áo đều rơi trên mặt đất, trên người Lãnh Tuyết chỉ còn lại đồ lót.
"Lưu manh, lưu manh, cút ngay, cút ngay..." Âu Dương Hàn đã không chịu nổi, bắt đầu cởi quần, không biết khi nào thì trong tay hắn nhiều thêm một sợi dây, Mộ Hi biết rõ người đàn ông này muốn làm gì, vì vậy cô đi lấy quả cầu sắt trên bàn, ai ngờ tay của cô giống như lại xuyên qua quả cầu sắt, Mộ Hi làm sao cũng không nắm được, cô lại đi lấy gạt tàn pha lê bên cạnh, nhưng vẫn là không nắm được, Mộ Hi dùng chân đá Âu Dương Hàng. Ai nha! Chân cũng không đá được tên súc sinh này, Mộ Hi tức giận đến bắt đầu mắng to.
"Âu Dương Hàn, anh - tên súc sinh, không phải là người, tôi muốn giết anh, anh là tên biến thái đáng chết, tên khốn kiếp, đồ lưu manh..." Mộ Hi mắt thấy Lãnh Tuyết bị Âu Dương Hàn cột vào trên một cây cột, Lãnh Tuyết đáng thương, lúc này đã không còn mảnh vải che thân, hơn nữa còn không thể nhúc nhích.
Âu Dương Hàn lại dùng tay sờ phía dưới Lãnh Tuyết, Lãnh Tuyết bị dọa kêu to, ai biết vừa kêu một tiếng, chỉ thấy Âu Dương Hàng nhặt quần áo bị xé nát ở trên mặt đất lên, nhét vào trong miệng Lãnh Tuyết, hiện tại Lãnh Tuyết ngay cả gọi cơ hội kêu to cũng không có, Âu Dương Hàng biến thái, quả thực không phải là người, là ma quỷ, Mộ Hi đương nhiên biết rõ hiện tại hắn đang làm gì.
"Buông cô ấy ra, súc sinh..."
Mộ Hi hét lớn một tiếng, đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, hóa ra là nằm mơ, nhìn người đàn ông bên cạnh một chút, là Nam Cung Diệu, nhìn nhìn căn phòng của mình, đây mới là thực tế, chẳng lẽ vừa rồi chỉ là mộng, nhưng rất rõ ràng, y như thật, hóa ra Lãnh Tuyết bị kẻ xấu lừa gạt đến tay như thế.
Mộ Hi hoàn toàn tin tưởng tính chân thật của giấc mộng kia, bởi vì trước kia chỉ cần là giấc mơ có liên quan đến Lãnh Tuyết thì sẽ đều là thật, giống như là tìm ông Lãnh, lúc này đây Lãnh Tuyết mang cô trở lại quá khứ của cô ấy, rốt cuộc là có ý gì?
Mộ Hi đã không còn buồn ngủ, ngồi dậy, đến trước máy vi tính, lấy ra điện thoại di động của cô, mở ghi âm bên trong ra.
"Anh có hối hận những chuyện mình đã làm không?" Đây là giọng nói của Mộ Hi.
"Hối hận chuyện đã làm thì có ích lợi gì, tôi chỉ muốn giảm bớt chuyện hối hận xuống." Đây là giọng nói của Âu Dương Hàn.
"Anh có từng hại người không?" Mộ Hi lại hỏi.
"Có, rất nhiều, nhiều đến chính mình cũng không nhớ rõ." Âu Dương Hàn không biết tại sao phải nói thật, anh chỉ muốn giữ lấy cô, chỉ muốn đối tốt với, lấy Âu Dương Hàn bá đạo trước kia, đối mặt với phụ nữ trước mắt, hoàn toàn là bá đạo không chịu nổi, chẳng lẽ lấy nhu thắng cương trong truyền thuyết chính là ý tứ này, trước kia anh có dễ chịu như vậy khi nào đâu, mẹ kiếp, thực bị phụ nữ này khắc chế, nhưng mà cảm giác không tệ, hóa ra thỏa mãn về mặt tinh thần một chút lại là tốt như vậy.
Đằng sau còn có rất nhiều đối thoại, nhưng đều không có bất kỳ manh mối, người đàn ông này che giấu quá sâu.
/318
|