Chương 189:
Editor: May
"Đúng vậy, không nghĩ tới Vũ Hàn lại là em gái của tôi, chúng ta lại thành người một nhà." Lãnh Đông rất vui vẻ nói, thật ra Nam Cung Diệu vẫn rất lo lắng, Lãnh Đông luôn trầm ổn giỏi giang, vì sao lại đột nhiên hồ đồ, Vũ Hàn là mẹ của Nam Nam, sao có thể là em gái của anh ta! Nghĩ tới đây Nam Cung Diệu cũng có chút bận tâm, chẳng may có một ngày anh ta đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, đả kích sẽ rất lớn!
"Sau này không có việc gì liền tới dùng cơm, đúng lúc giúp tôi trông con, ai kêu anh là cậu của tụi nó!" Nam Cung Diệu cười nói, Lãnh Đông nhìn ra được, Diệu vì em gái đã thay đổi rất nhiều, lại sẽ chủ động nấu cơm, thật sự là khó có được!
"Tôi cầu cũng không được, sau này hai đứa nghĩ muốn cái gì, cậu sẽ mua tới cho tụi cháu." Lãnh Đông sờ sờ đầu Lâm Lâm nói.
"OK"
"OK"
Nam Nam và Lâm Lâm đồng thời nói, hơn nữa đồng loạt nhìn Lãnh Đông cười, vì bọn họ đều thích cậu Lãnh Đông này. Lần trước Nam Cung Diệu gặp chuyện không may, cũng là Lãnh Đông vẫn luôn bảo vệ bọn họ.
"Anh, không nghĩ tới cậu lớn lên đẹp trai như vậy, làm bạn trai cháu đi?" Lâm Lâm lạnh lùng nói.
"Khụ khụ..."
"Khụ khụ..."
"Khụ khụ..."
Ba người lớn đồng thời ho lên, Lâm Lâm tò mò nhìn bọn họ.
"Người lớn thật là ngốc, ăn cơm cũng sẽ nghẹn, nhìn con ăn chậm rãi nè, rất giỏi." Lâm Lâm cố ý bày ra tư thế gặm xương sườn rất tao nhã, chọc người lớn cười ha ha.
Sau bữa cơm chiều, Lãnh Đông đi trở về, Lâm Lâm và Nam Nam ở trong phòng làm bài tập.
"Vì sao anh bày đặt không ở phòng lớn hả? Cứ muốn chen lấn ở chỗ này với tôi!" Mộ Hi hỏi Nam Cung Diệu.
"Anh đã nói em ở đâu, em liền ở đó, bởi vì em là vợ của anh, anh sẽ không để em rời khỏi anh, em đã không nghĩ ở trong biệt thự, chúng ta liền ở nơi này là được." Nam Cung Diệu nói xong liền nằm lên trên giường, đưa tay kéo Mộ Hi vào trong lòng gần hơn. Mộ Hi không có phản kháng, dù sao cũng thật sự mệt mỏi, cô chỉ muốn nghỉ ngơi.
Cứ như vậy bị Nam Cung Diệu ôm vào trong ngực, Nam Cung Diệu vốn muốn hàn huyên với cô một chút chuyện hôm nay, nhưng chỉ chốc lát liền nghe được Mộ Hi khò khò ngủ thiếp đi, hết sức bất đắc dĩ, đành phải từ từ đặt cô ở bên mình, để cô thoải mái chút ít, mà anh là từ từ nằm ở bên người cô, nhìn chăm chú vào cô vợ nhỏ của mình.
"Vì sao lúc nào em cũng thần bí như vậy? Giống như vĩnh viễn nhìn không thấu, vì sao em không tin anh? Tại sao phải để mình thua thiệt?" Nam Cung Diệu đau lòng nói.
******
Lại là một đêm tối đen, Mộ Hi không nhìn thấy được gì, đưa tay không thấy được năm ngón, cô sờ tường từ từ đi đến phía trước, phía trước có ánh sáng, vì sao lại là nơi này? Cô không dám đi về phía trước, bởi vì cô biết rõ phía trước có cái gì, trong phòng kia có một người phụ nữ kinh khủng, trong hành lang u ám.
Mộ Hi sợ hãi quay đầu đi sang bên kia, cô càng không ngừng đi, vẫn luôn cảm giác có cái gì đó đi theo cô, tóc gáy toàn thân của cô đều dựng lên.
Vì vậy, cô bước nhanh hơn, nhưng trong đêm tối đột nhiên duỗi ra một cái tay lớn, kéo mạnh cô vào trong một căn phòng, nơi này có ánh sáng hơi yếu, loáng thoáng trông thấy một người đàn ông đứng ở nơi đó?
"Anh là ai? Vì sao lại bắt tôi?" Mộ Hi bị hù dọa nhỏ giọng nói.
Người đàn ông không nói lời nào, Mộ Hi nghiêm túc đánh giá anh ta, người này nhìn quen quen, hình như từng gặp qua, bóng lưng này rất quen thuộc, mình nhất định biết.
"Vì sao em không ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi? Nếu không chính là chết! Ở đây chỉ có hai con đường, tự mình lựa chọn." Đồng thời vào lúc người đàn ông này nói chuyện, Mộ Hi liền nghĩ tới, giọng nói của người đàn ông này chính là Âu Dương Hàn, là anh ta, tại sao anh ta lại ở chỗ này?
Mộ Hi rất sợ hãi, vì vậy nhanh bước qua, bắt lấy anh ta, rống to.
"Anh làm cái gì? Giả thần giả quỷ, muốn hù chết người sao?" Nhưng vào một khắc người đàn ông kia xoay người, Mộ Hi trợn tròn mắt, anh ta lại mang theo mặt nạ.
"Âu Dương Hàn, anh không cần che dấu, tôi biết là anh, vì sao bắt tôi đến đây? Như thế nào? Không có lá gan tháo mặt nạ xuống ư?" Mộ Hi tức giận nói.
"Nói chuyện với anh đấy? Câm hả?" Mộ Hi dúng một tay kéo mặt nạ của anh ta xuống.
Sợ hãi lại một lần nữa tập kích cô, không nghĩ tới dưới mặt nạ là một khuôn mặt đáng sợ hơn trước.
"Á - - quỷ!" Mộ Hi kêu to.
"Em không làm người phụ nữ của tôi, em sẽ lập tức biến thành quỷ!" Người đàn ông dùng một tay kéo Mộ Hi đến trước mặt anh ta, khuôn kia nhe răng, trừng mắt, con mắt còn chảy máu kinh khủng, Mộ Hi chỉ có mặt nạ kia một centimet, Mộ Hi bị dọa không dám nhìn, nhắm chặt hai mắt, đầu xoay sang một bên,
Người đàn ông cầm lấy cô dùng sức đánh tới trên tường, trong miệng còn cười to ha ha ha, sau đó anh ta còn cởi bỏ quần, đi tiểu ở trên người Mộ Hi, vừa mạnh mẽ đạp rất nhiều đá, anh ta cười biến thái, trong miệng còn không ngừng chửi bới.
"Mẹ kiếp, cho mày mặt mũi, mày lại không biết xấu hổ, hiện tại dù là mày cầu xin ông đây muốn mày, ông đây cũng không leo lên mày, mẹ kiếp, ông đây sẽ làm mày ngoan sảng khoái ." Người đàn ông đột nhiên mở cửa hô to về phía bên ngoài.
"Mấy người các người vào đây cho ông, hôm nay ông đây cao hứng, thưởng con nhóc kia cho các người, nói cho các người biết, không đùa chơi chết cô ta, ông đây sẽ muốn mạng chó của các người, biết không! Mẹ nó, một con đàn bà không biết nhìn người." Người đàn ông biến thái cười rời đi.
Đúng lúc này, tiến đến một vài người đàn ông vô cùng xấu, dáng dấp ai cũng dọa người, Mộ Hi liều mạng trốn tới góc tường, cô muốn hô lớn cứu mạng, nhưng vì sao hé miệng lại không có bất kỳ âm thanh nào? Đúng lúc này, những người đàn ông kia nhào về phía Mộ Hi.
"Anh em, nhìn con nhóc này một chút, chậc chậc, đáng thương thật, gương mặt xinh đẹp như vậy, biến thành cây hồng nát, lão đại thực cam lòng phá hủy ư! Chỉ là bộ dạng này thật không có hứng thú chơi đùa!" Mấy người đàn ông kia nhìn nhau cười một tiếng, vì vậy đi đến đống chai rượu bên kia, trong tay mỗi người cầm một cái vỏ chai rượu, sau đó đi qua chỗ Mộ Hi.
Mộ Hi sợ hãi, dùng hết toàn lực lớn tiếng kêu.
"Cứu mạng - -" Mộ Hi đột nhiên ngồi dậy, là mơ, giấc mơ thật đáng sợ, đầu đều là mồ hôi, sờ sờ mặt của mình, còn nhớ vừa rồi tất cả trên mặt mình đều là máu, kẻ biến thái kia đặc biệt dùng sức đụng mặt của cô lên trên tường, cho nên cô còn nhớ mặt của mình đã bị đụng phải thành một đống bùn nhão. Mộ Hi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là sờ sờ mặt của mình, may là không có việc gì, giấc mộng vừa rồi rất chân thực, thật là khủng khiếp!
"Làm sao vậy?" Nam Cung Diệu ngồi dậy, nhìn Mộ Hi bị dọa ngốc, đau lòng ôm cô vào trong ngực.
"Thật đáng sợ!" Mộ Hi lạnh rung nói.
"Lại gặp ác mộng?" Nam Cung Diệu hỏi.
Mộ Hi cúi đầu, nhớ lại giấc mộng vừa rồi, mặc dù người đàn ông vừa rồi là mang theo mặt nạ, nhưng Mộ Hi có thể khẳng định, người đàn ông kia chính là Âu Dương Hàn, vì sao cô lại gặp giấc mộng như vậy?
Chẳng lẽ là anh ta hại chết Lãnh Tuyết? Khi còn sống Lãnh Tuyết đã từng bị người cường bạo, sau đó bị người tạo thành hiện trường tai nạn xe cộ giả , nếu là như vậy, Âu Dương Hàn chính là kẻ thù ông Lãnh đã nói, nhưng tuổi của Âu Dương Hàn và ông Lãnh không phải là người cùng niên đại, tại sao có thể có thù oán với nhau?
Mộ Hi tin tưởng, Lãnh Tuyết nhất định là đang ám chỉ chuyện gì, nếu không sao cô sẽ mơ thấy giấc mộng như vậy!
"Vì sao em vẫn không nói bí mật của em cho anh?" Nam Cung Diệu đau lòng nói.
"Về sau tôi sẽ nói cho anh biết." Mộ Hi lại nằm lên trên giường.
"Thật ra em không phải là em gái của Lãnh Đông, anh không biết tại sao em muốn thừa nhận, nhưng anh tin tưởng em là không muốn tổn thương anh ta!" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi thấp giọng nói.
"Đúng, tôi không phải là em gái của anh ta!" Mộ Hi đau lòng nói.
"Cũng là bởi vì gương mặt này." Nam Cung Diệu còn nói.
"Đây là báo ứng của tôi, anh tốt như vậy, tôi không biết quý trọng, còn không cần con trai, cho nên ông trời mới có thể trừng phạt tôi, để cho tôi ma xui quỷ khiến làm Mộ Vũ Hàn, mà mặt của Mộ Vũ Hàn này chính là mặt của em gái Lãnh Đông, tôi không biết phải nói cho anh biết như thế nào, gương mặt này là mặt Lãnh Tuyết, Lãnh Tuyết chính là em gái Lãnh Đông, cô ấy cầu xin tôi hoàn thành nguyện vọng giúp cô ấy!" Mộ Hi từ từ nói những gì mình trải qua.
"..." Nam Cung Diệu trầm mặc.
"Không sao, anh cũng không tin, Lãnh Tuyết đã chết rồi, sao tôi còn có thể thấy cô ấy!" Mộ Hi bất đắc dĩ nói.
"Anh tin tưởng, chỉ là quá không thể tưởng tượng nổi!" Nam Cung Diệu nói.
/318
|