Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 177:

/318


Chương 177:

Editor : May

 

          Vì sao Âu Dương Hàn sẽ tìm đến Mộ Hi, bởi vì anh ta biết rõ Mộ Hi đột nhiên rời khỏi biệt thự Nam Cung, Nam Cung Diệu nhất định sẽ đến tìm cô, cho nên anh ta quyết định bắt đầu tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

 

          Lâm Lâm nghe được có tiếng người gõ cửa, vì vậy mở cửa ra một khe hở nhỏ, lén nhìn một chút, vừa nhìn liền thấy là một anh chàng đẹp trai, đương nhiên không có đẹp trai bằng cha bé, chỉ là vẫn miễn cưỡng xem như lớn lên không tệ!

 

          "Trai đẹp, chú tìm ai?" Âu Dương Hàn cho là mình đi sai chỗ, tại sao là đứa bé tới mở cửa? Chẳng lẽ đây thật sự là con của Mộ Vũ Hàn kia? Thuộc hạ nói hoạ sĩ kia có đứa bé, là thật, không nghĩ tới phụ nữ đẹp như vậy lại là một người mẹ! Dựa vào, sao mình xui xẻo như vậy, phụ nữ vừa ý đều là phụ nữ đã kết hôn, chẳng lẽ mình thiếu hụt tình thương của mẹ?

 

          Nghĩ tới đây, Âu Dương Hàn hung hăng lắc lắc đầu, mình nhất định là điên khùng, lại có thể nghĩ như vậy!

 

          Từ khi biết bà bầu đó, Âu Dương Hàn phát hiện mình càng ngày càng không giống mình, lúc nên nhẫn tâm lại không nhẫn tâm được! Đáng chết lại không muốn giết! Nhiều lần muốn phái người bí mật giải quyết Nam Cung Diệu, nhưng cảm giác như vậy con bà nó đặc biệt không có ý nghĩa!

 

          Mình đây là thế nào? Lại có thể bị bà bầu thay đổi! Chỉ duy nhất không thay đổi chính là vẫn hết sức biến thái như xưa.

 

          "Tiểu mỹ nữ, ta tìm hoạ sĩ Mộ Vũ Hàn." Âu Dương Hàn cúi người xuống nói.

 

          "Xin hỏi chú là ai?" Lâm Lâm hỏi.

 

          "Ta là bạn của cô ấy ở Trung Quốc, lần này nghe nói cô ấy về nước, cho nên mới tới thăm một chút." Âu Dương Hàn cố ý đặt thức ăn và đồ chơi kia ở trước mặt, để Lâm Lâm nhìn thấy.

 

          "Trai đẹp à, nhưng mẹ đang ngủ." Lâm Lâm dùng giọng nói bập bẹ đáng yêu nói.

 

          "Tiểu mỹ nữ, không phải cháu không có ngủ ư? Chúng ta có thể tâm sự, mẹ cháu ngủ, ta chơi với cháu được không?" Âu Dương Hàn hết sức thành khẩn nói.

 

          "Vậy cũng được." Dù sao Lâm Lâm cũng là trẻ con, nói vài lời liền mở cửa ra, thật ra Lâm Lâm cũng không có quên lời của mẹ, không cho phép mở cửa cho người lạ, nhưng Lâm Lâm vẫn tin tưởng Âu Dương Hàn.

 

          Âu Dương Hàn để đồ ăn qua một bên, sau đó cùng nhau chơi đùa với Lâm Lâm, bởi vì anh ta sớm chuẩn bị một vài món đồ chơi, cho nên giờ phút này mới dễ dàng phát huy tác dụng.

 

          Âu Dương Hàn và Lâm Lâm chơi rất vui vẻ, Lâm Lâm rất đáng yêu, rất khó có người không thích bé, dáng dấp cô bé giống một con búp bê, đôi mắt to mê người, Âu Dương Hàn đột nhiên nghĩ nếu như mình có đứa bé như vậy thì thật tốt!

          "Lâm Lâm, cháu thật ngoan, chú rất thích cháu, chú có chuyện muốn nói với cháu." Âu Dương Hàn nhìn Lâm Lâm nói.

 

          "Trai đẹp, có lời gì cứ nói đi, mẹ không thích nói chuyện chậm chạp nhất đó nha." Lâm Lâm dùng giọng nói bập bẹ đáng yêu nói, bàn tay nhỏ bé còn sờ sờ mặt Âu Dương Hàn. Thật ra, đây là động tác mẹ bé thường xuyên làm với bé.

 

          "Chú không có con, nhưng chú rất thích cháu, chú có thể làm cha nuôi Lâm Lâm không?" Âu Dương Hàn nói ra những lời này, đều đã hù đến chính mình, lúc này đây đến chính là vì tìm hiểu tình huống trước, đương nhiên là muốn làm tốt quan hệ với người bên cạnh Mộ Vũ Hàn, chính là bắt lấy Lâm Lâm trước.

 

          "Cái này, phải hỏi mẹ á, Lâm Lâm là thịt rớt xuống từ trên người mẹ, cho nên chú muốn Lâm Lâm gọi chú là cha nuôi, đầu tiên là phải có được sự đồng ý của mẹ nha." Vì sao Lâm Lâm lại nói mình là thịt rớt xuống từ trên người của mẹ, bởi vì Mộ Hi thường nói: Con là thịt rớt xuống trên người của mẹ, nên phải nghe lời mẹ.

 

          "Lâm Lâm, chú đi nhìn mẹ cháu một chút, có thể chứ?" Âu Dương Hàn thấy Lâm Lâm chơi rất vui vẻ, vì vậy nói

 

          "Dạ." Lâm Lâm liên tục cúi đầu chơi, tùy ý đáp một tiếng.

 

          Âu Dương Hàn nhìn chung quanh, đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

 

          Mộ Hi ngủ khò khò rất ngon, thật ra cô là khó ngủ, người thích ngủ chính là rất tốt, khóc cũng có thể khóc ngủ.

 

          Âu Dương Hàn ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn Mộ Hi, tư thế ngủ của người phụ nữ này làm cho anh ta nhớ bà bầu hai năm trước, còn nhớ mấy tháng đó, bọn họ sớm chiều chung đụng, mặc dù lúc ấy bà bầu kia chỉ muốn chạy trốn, nhưng Âu Dương Hàn cũng rất lưu luyến thời gian khi đó, là người phụ nữ đó đã thay đổi anh ta.

 

          Hiện tại Âu Dương Hàn nhìn người phụ nữ trước mắt liền giống như trở lại lúc trước, chỉ là gương mặt này đẹp hơn, vì sao phụ nữ làm cho mình động tâm đều yêu tà ma kia?

 

          Âu Dương Hàn nhẹ nhàng chạm đến gò má của Mộ Hi.

 

          Ai ngờ, Mộ Hi giống như đang nằm mơ, đầu lắc lư qua lại, trên mặt toát ra mồ hôi.

 

          Vào lúc Âu Dương Hàn cầm lấy một cái tay của Mộ Hi, Nam Cung Diệu đã đi tới ngoài cửa của Mộ Hi, ấn vang chuông cửa.

 

          "Cha." Lâm Lâm vui vẻ đi mở cửa.

 

          "Bảo bối, mẹ con đâu?" Nam Cung Diệu lo lắng muốn hỏi Mộ Hi đây là vì sao? Lúc này Nam Cung Diệu lại không có cách nào mất đi Mộ Hi dù chỉ một ngày.

    P/s: bạn nào muốn đọc trước 100 chương với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy  liên hệ : [email protected]

          "Mẹ đang ngủ." Lâm Lâm nói.

 

          "Bảo bối, con chơi trước đi, cha vào xem mẹ một chút được không?" Nam Cung Diệu hôn một cái ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lâm.

 

          "Dạ." Lâm Lâm gật gật đầu đáp ứng.

 

          Đúng lúc này, Mộ Hi chau mày trong giấc mộng, trên trán đều là mồ hôi, Âu Dương Hàn ôn nhu nhẹ nhàng ôm Mộ Hi ở trong lòng của mình, hai tay vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, quả nhiên Mộ Hi dần dần không sợ hãi nữa.

 

          Âu Dương Hàn nhìn người phụ nữ xinh đẹp này, sao cô lại bất lực trong giấc mơ như vậy? Vì vậy, ôm cô vào lòng.

 

          Vào một khắc Nam Cung Diệu đẩy cửa ra, nhìn thấy chính là Âu Dương Hàn ôm Mộ Hi, đôi mắt anh lập tức phóng hỏa.

 

          "Buông cô ấy ra?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, bước nhanh đi về phía hai người đang ôm nhau.

 

          Âu Dương Hàn không để ý tới Nam Cung Diệu, chỉ là.

 

          "Anh sẽ chỉ làm cô ấy khổ sở."

 

          Âu Dương Hàn lạnh lùng nói, nhắm mắt lại ngửi mùi thơm của cơ thể của Mộ Hi, lúc này anh ta không muốn buông, cũng không cần buông!

 

          Người phụ nữ này cho anh ta cảm giác chính là bà bầu kia, rốt cuộc anh ta tìm được cô, sao anh ta sẽ đánh mất lần nữa? Giờ phút này chuyện gì cũng không quan trọng, anh ta chỉ muốn cô, giống như là hai năm trước, anh ta vì cô, đánh mất cơ hội báo thù cho anh em kết nghĩa của mình, tình nguyện làm người vô tình vô nghĩa, cũng không muốn để người phụ nữ đó thương tâm, bởi vì anh ta hiểu nếu tà ma chết, bà bầu sẽ rất khổ sở!

 

         

          Giờ phút này, kế hoạch anh ta chuẩn bị thật lâu đã sớm bị anh ta ném đến sau đầu, người phụ nữ trong ngực quan trọng hơn tất cả.

 

          Nam Cung Diệu một phát bắt được Âu Dương Hàn, hét lớn.

 

          "Buông cô ấy ra, đây là người phụ nữ của tôi." Tay Nam Cung Diệu cầm lấy Âu Dương Hàn rất dùng sức, hận không thể bóp nát cổ tay của anh ta.

 

          Mộ Hi giật giật.

 

          "Đứa bé này, ầm ĩ cái gì, người ta đang sáng tác, phiền chết được!" Không nghĩ tới chính là Mộ Hi ngã ra sau, tiếp theo lại ngủ khò khò thiếp đi.

 

          Hai người đàn ông lập tức cảm giác trước mắt đều là hắc tuyến, đỉnh đầu còn có quạ đen bay qua.

 

          Quác quác quác...

 

          Âu Dương Hàn đứng lên, nhìn chăm chú vào Nam Cung Diệu, ánh mắt kia không còn là người đàn ông ôn nhu vừa rồi. Giờ Nam Cung Diệu mới chú ý tới người đàn ông này hết sức ôn nhu, lúc này bọn họ mặt đối mặt, trong mắt người đàn ông này lộ ra hắc ám rất sâu, vẻ mặt âm hiểm, chỉ là gương mặt đối diện Âu Dương Hàn cũng không tốt hơn!

 

          Vẻ mặt đã lạnh đến kết băng, một đôi mắt ưng hung ác đánh giá người đàn ông ở trước mắt.

 

          "Cô ấy không là người phụ nữ của anh, cô ấy đã từng là người phụ nữ của tôi, cho nên hiện tại tôi muốn lần nữa lấy được cô ấy." Âu Dương Hàn tự tin nói.

 

          "Oh? Vậy phải xem anh có bản lãnh này không?" Nam Cung Diệu cảm giác được mặc dù người đàn ông này mang theo âm ngoan, nhưng ánh mắt nhìn Mộ Hi, đó là một loại tình yêu, cho nên anh cảm giác được cảm giác nguy cơ chưa từng có!

 

          Cũng bởi vì sự tự tin của người đàn ông kia, hoặc vì lo lắng tim Mộ Hi là thuộc về ai?

 

          "Còn chưa tới cuối cùng, nói lời này có phải quá sớm rồi không?" Âu Dương Hàn vẫn nói tràn đầy tự tin.

 

          "Vậy chúng ta liền xem ai là người thắng cuối cùng?" Nam Cung Diệu hoàn toàn bị ngạo khí của anh ta chọc giận, chỉ cần là phụ nữ anh muốn, không có không chiếm được, anh tin tưởng Mộ Hi yêu chính là anh, người phụ nữ trước mắt rõ ràng là vợ của mình, tại sao lại có thể là người phụ nữ trước kia của Âu Dương Hàn?


/318

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status