Chương 170:
Editor: May
Hai người cứ như vậy bắt đầu nghiêm túc tắm lần nữa.
Ăn xong bữa sáng, Nam Cung Diệu mang theo Mộ Hi trở lại khách sạn lúc đầu, bọn họ và Lãnh Đông sẽ đi cùng nhau.
"À, Diệu tổng, hôm nay vẫn làm việc ư?" Mộ Hi đột nhiên hỏi.
"Như thế nào? Em có việc?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Ha ha, tôi muốn đi bơi." Mộ Hi nói.
"Hửm? Sáng sớm hôm nay chơi không đã ghiền?" Nam Cung Diệu nói không hề kiêng kỵ, Lãnh Đông cúi đầu, không dám nhìn Mộ Hi.
"Nước trong bồn tắm có bao nhiêu! Một chút cũng không... á..." Mộ Hi đột nhiên phản ứng kịp, biết mình lỡ miệng.
"Lãnh Đông, anh đi làm chuyện hôm nay đã giao phó với anh đi, đến lúc đó gọi điện thoại cho tôi." Nam Cung Diệu cười giống như không cười nói, thật ra anh là buồn cười vì Mộ Hi, cô gái ngốc này, phản ứng rất châmk, khó trách lúc nào con trai cũng gọi cô là người phụ nữ ngốc!
Lãnh Đông rất bất ngờ, Diệu tổng lại đang cười, chưa bao giờ thấy ngài ấy cười vào lúc làm việc, giờ phút này ngài ấy thật sự là đang cười.
Lãnh Đông đi làm việc.
P/s: bạn nào muốn đọc trước 100 chương với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy liên hệ : [email protected]
"Chúng ta đi thôi?" Nam Cung Diệu đứng sau lưng Mộ Hi.
"Đi đâu?" Trong tay Mộ Hi đang cầm một quả táo, vừa ăn vừa nói.
Nam Cung Diệu nhìn thấy cô ăn răng rắc, răng rắc ăn quả táo, lại không liếc anh một cái, liền đoạt lấy quả táo trong tay cô, tự mình ăn.
"Vì sao anh không tự mình lấy, lại đoạt quả táo của tôi?"
"Đi, anh dẫn em đi bơi." Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi liền đi ra ngoài.
"Đợi chút, tôi còn chưa có đồ bơi!" Mộ Hi lúng túng nói.
"Không có việc gì, bơi lõa thể." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Bệnh thần kinh!" Mộ Hi rống to.
"Đi thôi, chúng ta đi mua đồ bơi." Nam Cung Diệu nhếch khóe miệng lên, một đôi mắt ưng nhìn chăm chú vào cô vợ nhỏ trước mắt, thật sự là đáng yêu.
Nam Cung Diệu mang theo Mộ Hi đi vào bờ biển, vừa rồi lúc Mộ Hi mua đồ bơi đã mặc đồ bơi ở bên trong, hơn nữa hai người bọn họ đều đổi một thân quần áo thoải mái, dù sao mặc đồ nghiêm chỉnh tới bơi lội thì không hợp lắm!
Mộ Hi nhìn thấy biển rộng, hai mắt sáng lên, bắt đầu cởi quần áo.
"Này? Em cởi bây giờ luôn sao?" Nam Cung Diệu thấy phía trước có rất nhiều đàn ông đang nhìn sang bên này, nhưng thật ra bởi vì Nam Cung Diệu lớn lên đẹp trai, dáng dấp Mộ Hi xinh đẹp, mới sẽ khiến cho những người đàn ông kia chú ý.
"Chúng ta là đến bơi lội, không cởi quần áo thì bơi như thế nào?" Thật ra Mộ Hi ở nước Mỹ hai năm, thỉnh thoảng sẽ đến bơi lội, hơn nữa học được kỹ thuật bơi lội cũng không tệ lắm.
Mộ Hi nói xong liền xuống nước.
"Này? Người phụ nữ này, đợi chút?" Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi đã xuống nước, chính mình vội vàng bắt đầu cởi quần áo, thật ra kỹ thuật bơi lội của Nam Cung Diệu rất tốt, chỉ là anh có hồ bơi của mình, gần như chưa từng tới loại địa phương như thế này, hôm nay cũng là do Mộ Hi kiên trì muốn tới bờ biển bơi lội, nếu không Nam Cung Diệu chắc chắn sẽ không tới nơi công cộng này để bơi lội, anh thích sạch sẽ, vẫn luôn cảm giác nơi này không sạch sẽ!
"Tôi đi vào trong nước chờ anh." Mộ Hi hô to, thấy biển rộng, trong lòng đã sớm ngứa ngáy, nhất định phải hoạt động tay chân thật tốt một chút, bơi thống khoái. Ai ngờ Mộ Hi mới vừa xuống nước, liền đụng phải người quen, thế giới này thật đúng là nhỏ, nhất là ở nơi nước Mỹ này, tỷ lệ muốn gặp được người quen gần như là số lẻ.
"Nhạc Phàm? Thật là đúng dịp." Mộ Hi mỉm cười chào hỏi.
"Vũ Hàn?" Nhạc Phàm rất bất ngờ, hiển nhiên cũng không hề nghĩ đến sẽ nhìn thấy người quen, nhất là người mình rất muốn gặp.
Anh ta nhìn Mộ Hi đến xuất thần, người phụ nữ này thật là đẹp, lần trước là tiệc rượu, ngày đó người phụ nữ này lộng lẫy giống như là công chúa, hôm nay cô lại giống một mỹ nhân ngư xinh đẹp, hấp dẫn anh ta thật sau.
"Nhạc Phàm, mau tới đây, chúng ta tiếp tục chơi." Một cô gái khêu gợi bên cạnh gọi Nhạc Phàm đi qua.
"Tới đây." Nhạc Phàm nắm lấy Mộ Hi đi qua bên kia.
Mộ Hi đành phải bị động bị anh ta nắm tay, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía Nam Cung Diệu bên bờ, lo lắng cái bình dấm chua kia lại phát uy, đối xử không tốt với tất cả mọi người!
Bọn họ bơi tới bên cạnh mấy cô gái kia, nơi này có đàn ông, có phụ nữ, tóm lại là một đám soái nam mỹ nữ.
"Tôi giới thiệu đơn giản một chút, vị này là Mộ Vũ Hàn - bạn của tôi. Vũ Hàn, những người này là đồng nghiệp của anh, hôm nay chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi, bọn họ đang chơi trò chơi, chúng ta cũng tham gia được không?"
Nhạc Phàm mong đợi Mộ Hi trả lời đồng ý, thật ra vừa rồi anh ta cưỡng chế đem cô tới chính là vì cùng nhau chơi đùa với cô.
"Mỹ nữ, cùng nhau chơi đi, bác sĩ lớn Nhạc Phàm của chúng tôi cũng đã lên tiếng, không nên không nể mặt chứ!" Một anh chàng đẹp trai bên cạnh nói.
Thật ra Mộ Hi suy nghĩ một chút, Nhạc Phàm này đã giúp cô rất nhiều, giống như không nên làm anh ta mất mặt, vì vậy mỉm cười gật đầu.
Nam Cung Diệu đi tới vị trí vừa rồi của Mộ Hi, phát hiện không thấy Mộ Hi, trước mắt quá nhiều mỹ nữ. Nam Cung Diệu bắt đầu tìm tòi thân ảnh tiểu yêu tinh của mình.
"Đáng chết, bày đặt không đi hồ bơi xa hoa, nhất định đến nơi quỷ quái này bơi lội!" Nam Cung Diệu bơi về phía trước, cuối cùng phát hiện Mộ Hi, mặt Nam Cung Diệu tối đen, lấy tốc độ nhanh nhất bơi qua.
"Sao em lại chạy đến đây?" Nam Cung Diệu bơi tới bên cạnh Mộ Hi, chất vấn cô.
Hai mắt mỹ nữ bên cạnh đều tỏa sáng. Oa! Cho rằng bác sĩ Nhạc Phàm đã đủ đẹp trai, không có nghĩ đến người đàn ông này lại càng đẹp trai hơn, hơn nữa rất lãnh khốc. Oa! Cơ ngực kia quả thực là mê chết người!
Mộ Hi thấy mấy người phụ nữ đồng thời trở nên háo sắc, trong lòng có chút khó chịu, người đàn ông đáng giận này, tới chỗ nào cũng mê chết một đám phụ nữ!
"Chúng tôi chơi trò chơi, anh có muốn tham gia không?" Mộ Hi nói.
"Sao anh ta sẽ chơi loại trò chơi này!" Nhạc Phàm không đợi Nam Cung Diệu nói, liền đoạt trước trả lời.
"Vì sao lại không chơi, chỗ có cô ấy, tại sao có thể không có tôi!" Nam Cung Diệu dùng một tay ôm Mộ Hi vào trong ngực, những người phụ nữ khác nhìn thấy thật sự là ghen tị đến nổi điên.
"À? Vậy được rồi, chúng ta bắt đầu thôi?" Nhạc Phàm nói.
"Chúng ta bắt đầu chơi bao búa kéo, đưa ra giống nhau chính là một tổ, hiện tại chúng ta bắt đầu chọn tổ thứ nhất." Nhạc Phàm nói.
Nam Cung Diệu liên tục ám hiệu Mộ Hi ra bao, nhưng Mộ Hi ngây ngốc chỉ lo hưng phấn, hoàn toàn không có lưu ý người đàn ông gấp gáp ở một bên, sao Nam Cung Diệu lại chịu được Mộ Hi cùng một tổ với người khác, mặc ít như vậy, chẳng phải là sẽ bị người chấm mút sao!
"Chuẩn bị, bắt đầu, cây kéo, bao, búa." Mọi người cùng nhau vươn tay.
"Oa, bác sĩ Vương và y tá Trần một tổ, hai người chờ ở một bên trước đi , chúng ta tiếp tục." Cứ như vậy ba tổ liên tiếp cũng không có Mộ Hi và Nam Cung Diệu, hiện tại chỉ còn lại bốn người, Nhạc Phàm, Mộ Hi, Nam Cung Diệu và một người y tá khác.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, người y tá này liền vừa ý Nam Cung Diệu, liên tục âm thầm khấn cầu cùng một tổ với anh, mà Nam Cung Diệu là hy vọng cùng một tổ với Mộ Hi, quyết không thể tiện nghi cho tên Nhạc Phàm kia, ý đồ tên nhóc này quá rõ ràng, nhất định là muốn cùng một tổ với Mộ Hi, nhưng đến bây giờ người phụ nữ ngốc kia cũng không biết nhìn sắc mặt Nam Cung Diệu một chút, thật sự là gấp chết người!
"Chúng ta bắt đầu, 123 kéo, bao, búa." Mọi người cùng nhau hô.
Chỉ thấy Nam Cung Diệu duỗi chính là bao, Nhạc Phàm duỗi chính là búa, y tá kia là bao, tiểu thư y tá vừa định cười, lại phát hiện Mộ Hi cũng là bao, ván này không tính, đành phải ra một lần nữa!
"123 cây kéo, bao, búa." Mọi người lại cùng nhau hô.
Lúc này đây, Nhạc Phàm là cây kéo, Nam Cung Diệu là cái búa, tiểu thư y tá là cái búa, Mộ Hi là cây kéo.
Nam Cung Diệu tức giận đến thầm mắng: Rõ ràng nhìn thấy phụ nữ ngốc muốn ra cái búa, ai biết cuối cùng cô lại đưa kéo ra! Làm hại Nam Cung Diệu không kịp sửa lại! Không có biện pháp khi có nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ như vậy, đành phải nhịn!
Nhạc Phàm âm thầm đắc ý, xem ra tà ma muốn điên rồi! Chỉ là phải chấp nhận thua cuộc.
"Hiện tại tôi công bố quy tắc trò chơi: Chính là nam cõng nữ bơi tới cây cầu lớn phía trước, ai tới trước có thể đạt được một phần thưởng lớn, đương nhiên tạm thời giữ bí mật phần thưởng này, chỉ là tôi bảo đảm tuyệt đối là một phần thưởng lớn."
/318
|