Chương 8: Lên xe nói chuyện
Lúc Sở Duật Hành ôm Diêu Nê chuẩn bị chạy, anh đột nhiên nhớ ra cái gì đó, xoay người lại nói với cặp nam nữ ở phía sau: “Đúng rồi, nhắc đến đùa giỡn, tôi cảm thấy vị này…”.
Nhìn dáng vẻ cố gắng nhớ lại của anh, Diêu Nê lạnh lùng liếc nhìn Hà Ngạn Sâm, tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: “Hà Ngạn Sâm”.
Sở Duật Hành nhếch môi mỏng, giọng điệu mỉa mai: “À, giới hạn tình cảm và đạo đức của anh Hà đây chỉ có một tí tẹo, lương tâm lại bé nhỏ không đáng kể, anh có gì để người ta đùa giỡn đâu!?”
Nói xong, Sở Duật Hành ngang ngược bỏ lại cặp gian phu dâm phụ có vẻ mặt như ăn trúng cứt gà này, ôm lấy Diêu Nê, đến mí mắt cũng không thèm nhấc lên một cái mà đi lướt qua bọn họ về phía cửa.
…
“Lái xe không?”
Sau khi ra khỏi cửa, Sở Duật Hành buông cô ra, hỏi, chân mày hơi nhíu lại.
Diêu Nê phát hiện người đàn ông này có thói quen nhíu mày, cũng chính vì vẻ mặt này khiến cho ngũ quan vốn dĩ đã góc cạnh của anh trông thêm phần lạnh lùng. Đến quai hàm rắn kia cũng giống như thể dùng đá cẩm thạch tỉ mỉ điêu khắc và đánh bóng nên vậy đó.
Diêu Nê còn chưa trả lời mà anh đã đáp thay cô: “Bất kể có lái xe hay không cũng lên xe trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cô”.
Giọng điệu mặc dù không phải là giọng ra lệnh, nhưng có một sự ngang ngược không thể nghi ngờ, khiến người ta không thể nào từ chối được!
Mà trên thực tế, Diêu Nê cũng không muốn từ chối, bởi vì cô quả thật không lái xe tới. Vì vậy, Diêu Nê bước đôi giày đế thấp đi tới phía trước, mở cửa xe ra, ngồi vào.
Đúng thật, họ cần phải nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Ngồi trên chiếc Land Rover màu đen rộng rãi, Diêu Nê nhìn trái nhìn phải, sờ tới sờ lui, ánh mắt lập tức toát lên tia sáng thích thú.
Land Rover đấy! Đây chính là xe cô thích nhất! Không gì sánh bằng!
Bởi vì cô quanh năm suốt tháng ở quân đội, rất ít khi dùng xe, cho dù về cũng đều lái chiếc Regal của ông cụ. Nhưng mà ông cụ Diêu đã nói rồi, khi cô kết hôn sẽ tặng cô một chiếc Range Rover Evoque màu trắng!
Xe thì cô muốn từ lâu rồi, nhưng mà kết hôn…
Nghĩ vậy, ánh mắt Diêu Nê lập tức trở nên ảm đạm. Đến bạn trai còn đi tong, huống gì là chồng.
Thấy vẻ mặt cực kỳ vui mừng của Diêu Nê, Sở Duật Hành rất bất ngờ, con gái thế mà thích loại xe này. Phải biết rằng, lúc đó Uyển Đình nhìn thấy chiếc xe này còn nói với anh những câu không hề có gu thưởng thức là tại sao lại mua xe jeep lớn vậy, mua chiếc sedan rất dễ nhìn…
“Chuyện hôm nay cảm ơn chú”. Diêu Nê như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía Sở Duật Hành, giả vờ bình tĩnh, hắng giọng, vẻ mặt lại hơi mất tự nhiên: “Ờm, những gì chúng tôi nói vừa rồi, chú đã nghe được bao nhiêu?”.
Sở Duật Hành liếc cô một cái rồi dời mắt đi, lại còn lấy một điếu thuốc lá từ hộp thuốc lá trên người: “Nghe hết rồi”.
Diêu Nê lập tức ảo não, sao cô lại đột nhiên cảm thấy hai lần xấu hổ nhất cuộc đời mình đều xảy ra trước mặt người đàn ông này nhỉ!
“Yên tâm, tôi không nhiều chuyện vậy đâu”. Biết cô muốn nói gì, Sở Duật Hành lạnh nhạt nói.
Mùi thuốc lá không biết từ bao giờ đã chuyển từ nồng thành nghẹt thở, khiến anh cau mày một cái, làm anh nhớ ra mục đích chủ yếu gọi cô lên xe.
“Chuyện đêm đó…”
Anh chẳng qua chỉ mới bắt đầu, cái tay đang giấu dưới ghế của Diêu Nê nhất thời như bị nhéo một cái, cô giải thích: “Chai rượu đó là tôi mang tới, nhưng tôi không hề biết nó có vấn đề!”
“Tôi biết”. Đối diện với vẻ mặt bất ngờ của Diêu Nê, sự im lặng của Sở Duật Hành thay thế cho lời giải thích của anh, đồng thời sâu trong đôi mắt đó thoáng hiện sự u ám!
/727
|