Mộc Nhiên lấy phiếu rồi ra hàng ghế ngồi đợi, một lúc sau một cô y tá đi ra gọi.
- Số 057, Diệp Mộc Nhiên, đến lượt tiểu thư.
Mộc Nhiên nghe thấy tên mình thì liền đứng dậy đi vào trong gặp vị bác sĩ, bà ta đã tầm bốn mươi tuổi. Vị bác sĩ này đang cúi đầu ghi chép điều gì đó.
- Cởi quần ra đi. Bà ta lạnh nhạt nói.
Mộc Nhiên cắn môi, nhất thiết phải cởi quần sao?
- Sao lại lâu như vậy? Thật lề mề. Bà ta cáu gắt nói rồi ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng khi nhìn thấy Mộc Nhiên thì bà ta lại có sắc thái khác.
- Hàn phu nhân, bà đến đây sao không nói một tiếng để chúng tôi trực tiếp sắp xếp, sao lại phải ngồi đợi thế này?
Mộc Nhiên khó hiểu nhìn bà ta: Bà biết tôi sao?
- Hàn tiên sinh hai ngày trước kết hôn, vị hôn thê là Diệp Mộc Nhiên, còn có cả hình của hai người ở trên báo, sao tôi lại không biết được.
Mộc Nhiên khó có thể tin được, họ kết hôn mà cũng có thể lên báo sao?
- Hàn phu nhân, mời cô vào đây, để tôi kiểm tra cho.
Mộc Nhiên lắc đầu, đúng là có địa vị thì mới được người khác tôn trọng. Cô được tận tình xét nghiệm và kiểm tra, sau một lúc bà ta nói với cô.
- Hàn phu nhân, kết quả bây giờ chắc chưa có đâu, hay cô cho tôi số điện thoại, lúc nào có tôi sẽ trực tiếp gọi cho cô.
Mộc Nhiên gật đầu: Vậy phiền bà rồi.
- Không phiền, không phiền. Bà ta nói.
Mộc Nhiên bấm một dãy số của mình vào điện thoại của bà ta rồi rời khỏi bệnh viện, về đến biệt thự đã sáu giờ ba mươi phút, nhưng anh vẫn chưa về.
- Bác, anh ấy vẫn chưa gọi điện thoại về nhà nói gì sao?
Quản gia mang đồ ăn đặt lên bàn: Thiếu gia chắc có việc, trước đây có khi cậu ấy đến tận sáng mới về, con ăn cơm trước đi.
Mộc Nhiên cau mày: Anh ấy về khuya như vậy, lúc ở công ty ai sẽ lo cơm cho anh ấy?
- Chắc là có thư kí Hoàng lo, con ăn cơm đi. Quản gia nói.
Mộc Nhiên buồn rầu ngồi ăn ít cơm, mới không có anh vài tiếng đã thấy buồn như vậy. Haiz, cô thở dài rồi buông đũa xuống.
- Con ăn no rồi, con đi lên phòng đây.
Quản gia cau mày: Mộc Nhiên, con mới ăn có ít, ngồi xuống ăn thêm đi.
- Thôi ạ. Nói xong câu đó cô đã bước lên cầu thang.
Mộc Nhiên về phòng tắm rửa xong rồi ra ngoài. Tít...tít...tít.. Lúc này điện thoại của cô rung lên, Mộc Nhiên lao như bay về phía đó.
Quả nhiên không làm cô thất vọng, là Hàn Thiên Lãnh gọi, cô điều chỉnh giọng của mình lại một chút rồi mới nghe máy.
- Hàn tổng, bây giờ đã là bảy giờ mười chín phút, anh không định về nhà hay sao?
Hàn Thiên Lãnh mỉm cười: Bảo bối, em ăn cơm chưa?
- Tất nhiên là ăn rồi, đợi anh để em chết đói sao? Cô nói.
Hàn Thiên Lãnh lắc đầu: Tối nay chắc anh sẽ về muộn, em đi ngủ trước đi nhé!
Mộc Nhiên cau mày, ngày mai họ đi hưởng tuần trăng mật, giờ này anh vẫn còn làm việc thì sức khỏe ở đâu?
- Anh nhớ về sớm.
Hàn Thiên Lãnh mỉm cười: Được.
Cúp máy rồi cô lấy một ít giấy và bút lên giường ngồi, đã lâu rồi không vẽ lại cũng có chút khó khăn. Trước đây mọi thiết kế của cô đều bằng tay trái vẽ ra, chúng rất đẹp, nhờ vậy mà cô có được công ty riêng của mình.
Công ty cô cũng đã bán đi nên giờ không còn việc gì để làm.
Nằm vẽ một lúc Mộc Nhiên ngủ thiếp đi trên giường.
Mười giờ tối, Hàn Thiên Lãnh mới trở về biệt thự, quản gia mở cửa cho anh.
- Mộc Nhiên đâu? .
Quản gia nói: Cô ấy lên phòng nghỉ ngơi rồi, tối nay cậu không về nên cô ấy ăn rất ít .
Anh cau mày, nhanh chóng đi lên phòng. Anh mở cửa ra, nhìn thấy cô đang ngủ trên giường mà cảm giác bình yên đến lạ, có hơi thở của cô mọi thứ trở nên rất đặc biệt.
Anh không cần gì hết, chỉ cần mỗi khi đi làm về được nhìn thấy cô là anh rất mãn nguyện rồi, anh thật cảm ơn cô vì đã chịu bỏ qua tất cả và trở về bên anh.
Anh nhẹ nhàng bước đến cất giấy và bút vào tủ cho cô rồi chỉnh lại tư thế của cô, Hàn Thiên Lãnh kéo chăn đắp cho cô rồi hôn nhẹ lên trán cô.
Tít..tít..tít.. Lúc này điện thoại của cô rung lên, Hàn Thiên Lãnh nhanh chóng cầm lấy chiếc điện thoại tránh làm cô thức giấc.
Nhìn dãy số lạ trên màn hình không khỏi khiến anh cau mày, anh nhấn nút nghe.
- Hàn phu nhân, tôi đã có kết quả rồi. Vị bác sĩ hớn hở nói.
Hàn Thiên Lãnh cau mày: Kết quả?
- Ơ...ai vậy? Vị bác sĩ nhìn điện thoại của mình rồi thắc mắc.
Hàn Thiên Lãnh hỏi: Bà là ai? Có kết quả gì muốn nói cho cô ấy?
- Ngài là Hàn tiên sinh sao? Hà ta hỏi.
Hàn Thiên Lãnh nói lại: Tôi hỏi bà là ai? Có kết quả gì?
- Hàn phu nhân chiều nay có đến bệnh viện chỗ tôi kiểm tra giờ đã có kết quả rồi.
Hàn Thiên Lãnh nói: Mau gửi qua đây.
- Hàn tiên sinh, tôi nghĩ ngài sẽ không thích chuyện này đâu, có nhất thiết phải gửi không?
Hàn Thiên Lãnh nói: Tôi cho bà năm phút để gửi qua email này cho tôi.
Anh tắt máy, xóa số điện thoại rồi đặt về lại cho cô. Anh bước vào phòng tắm tắm sơ qua rồi đi vào thư phòng bật máy tính lên.
Kết quả khiến anh cau chặt mày lại...
Phiếu kiểm tra, tên Diệp Mộc Nhiên, anh bỏ qua sơ yếu lí lịch rồi đi xuống xem kết quả.
Khả năng cô mang thai rất thấp, tại sao lại như vậy?
Anh lấy điện thoại gọi cho vị bác sĩ vừa rồi: Tại sao cô ấy lại khó mang thai?
- Hàn tổng, chúng tôi cũng không nắm chắc được, có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc tránh thai trước đây cô ấy đùng, số thuốc đó ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể của cô ấy.
Bà ta nói tiếp: Thêm việc trước đây cô ấy từng bị xảy thai, cơ thể vốn yếu ớt thì sẽ dẫn đến nguy cơ vô sinh, hoặc khả năng mang thai rất thấp.
Những lời nói đó như một chiếc búa mạnh mẽ tấn công vào đại não anh, tác dụng phụ của thuốc tránh thai sao? Từng bị xảy thai sao?
Đây không phải đều là do anh sao? Tất cả là do anh mà ra.
Tay anh run run, xóa đi email vừa rồi, sau đó anh đi về phòng ngủ cất chiếc điện thoại của cô đi, không thể để cho cô biết chuyện này.
Hơi thở anh nặng nề nằm xuống cạnh cô rồi ôm lấy cô vào lòng, anh thật sự rất sợ sau khi cô biết chuyện sẽ bỏ anh đi một lần nữa, không thể như vậy.
Anh nhớ mình từng nói với cô rằng anh muốn có thật nhiều bảo bảo, có khi nào vì chuyện này mà cô đến bệnh viện kiểm tra.
Anh ôm chặt lấy cô hơn, như thể cô sẽ biến mất nếu anh buông lỏng.
- Số 057, Diệp Mộc Nhiên, đến lượt tiểu thư.
Mộc Nhiên nghe thấy tên mình thì liền đứng dậy đi vào trong gặp vị bác sĩ, bà ta đã tầm bốn mươi tuổi. Vị bác sĩ này đang cúi đầu ghi chép điều gì đó.
- Cởi quần ra đi. Bà ta lạnh nhạt nói.
Mộc Nhiên cắn môi, nhất thiết phải cởi quần sao?
- Sao lại lâu như vậy? Thật lề mề. Bà ta cáu gắt nói rồi ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng khi nhìn thấy Mộc Nhiên thì bà ta lại có sắc thái khác.
- Hàn phu nhân, bà đến đây sao không nói một tiếng để chúng tôi trực tiếp sắp xếp, sao lại phải ngồi đợi thế này?
Mộc Nhiên khó hiểu nhìn bà ta: Bà biết tôi sao?
- Hàn tiên sinh hai ngày trước kết hôn, vị hôn thê là Diệp Mộc Nhiên, còn có cả hình của hai người ở trên báo, sao tôi lại không biết được.
Mộc Nhiên khó có thể tin được, họ kết hôn mà cũng có thể lên báo sao?
- Hàn phu nhân, mời cô vào đây, để tôi kiểm tra cho.
Mộc Nhiên lắc đầu, đúng là có địa vị thì mới được người khác tôn trọng. Cô được tận tình xét nghiệm và kiểm tra, sau một lúc bà ta nói với cô.
- Hàn phu nhân, kết quả bây giờ chắc chưa có đâu, hay cô cho tôi số điện thoại, lúc nào có tôi sẽ trực tiếp gọi cho cô.
Mộc Nhiên gật đầu: Vậy phiền bà rồi.
- Không phiền, không phiền. Bà ta nói.
Mộc Nhiên bấm một dãy số của mình vào điện thoại của bà ta rồi rời khỏi bệnh viện, về đến biệt thự đã sáu giờ ba mươi phút, nhưng anh vẫn chưa về.
- Bác, anh ấy vẫn chưa gọi điện thoại về nhà nói gì sao?
Quản gia mang đồ ăn đặt lên bàn: Thiếu gia chắc có việc, trước đây có khi cậu ấy đến tận sáng mới về, con ăn cơm trước đi.
Mộc Nhiên cau mày: Anh ấy về khuya như vậy, lúc ở công ty ai sẽ lo cơm cho anh ấy?
- Chắc là có thư kí Hoàng lo, con ăn cơm đi. Quản gia nói.
Mộc Nhiên buồn rầu ngồi ăn ít cơm, mới không có anh vài tiếng đã thấy buồn như vậy. Haiz, cô thở dài rồi buông đũa xuống.
- Con ăn no rồi, con đi lên phòng đây.
Quản gia cau mày: Mộc Nhiên, con mới ăn có ít, ngồi xuống ăn thêm đi.
- Thôi ạ. Nói xong câu đó cô đã bước lên cầu thang.
Mộc Nhiên về phòng tắm rửa xong rồi ra ngoài. Tít...tít...tít.. Lúc này điện thoại của cô rung lên, Mộc Nhiên lao như bay về phía đó.
Quả nhiên không làm cô thất vọng, là Hàn Thiên Lãnh gọi, cô điều chỉnh giọng của mình lại một chút rồi mới nghe máy.
- Hàn tổng, bây giờ đã là bảy giờ mười chín phút, anh không định về nhà hay sao?
Hàn Thiên Lãnh mỉm cười: Bảo bối, em ăn cơm chưa?
- Tất nhiên là ăn rồi, đợi anh để em chết đói sao? Cô nói.
Hàn Thiên Lãnh lắc đầu: Tối nay chắc anh sẽ về muộn, em đi ngủ trước đi nhé!
Mộc Nhiên cau mày, ngày mai họ đi hưởng tuần trăng mật, giờ này anh vẫn còn làm việc thì sức khỏe ở đâu?
- Anh nhớ về sớm.
Hàn Thiên Lãnh mỉm cười: Được.
Cúp máy rồi cô lấy một ít giấy và bút lên giường ngồi, đã lâu rồi không vẽ lại cũng có chút khó khăn. Trước đây mọi thiết kế của cô đều bằng tay trái vẽ ra, chúng rất đẹp, nhờ vậy mà cô có được công ty riêng của mình.
Công ty cô cũng đã bán đi nên giờ không còn việc gì để làm.
Nằm vẽ một lúc Mộc Nhiên ngủ thiếp đi trên giường.
Mười giờ tối, Hàn Thiên Lãnh mới trở về biệt thự, quản gia mở cửa cho anh.
- Mộc Nhiên đâu? .
Quản gia nói: Cô ấy lên phòng nghỉ ngơi rồi, tối nay cậu không về nên cô ấy ăn rất ít .
Anh cau mày, nhanh chóng đi lên phòng. Anh mở cửa ra, nhìn thấy cô đang ngủ trên giường mà cảm giác bình yên đến lạ, có hơi thở của cô mọi thứ trở nên rất đặc biệt.
Anh không cần gì hết, chỉ cần mỗi khi đi làm về được nhìn thấy cô là anh rất mãn nguyện rồi, anh thật cảm ơn cô vì đã chịu bỏ qua tất cả và trở về bên anh.
Anh nhẹ nhàng bước đến cất giấy và bút vào tủ cho cô rồi chỉnh lại tư thế của cô, Hàn Thiên Lãnh kéo chăn đắp cho cô rồi hôn nhẹ lên trán cô.
Tít..tít..tít.. Lúc này điện thoại của cô rung lên, Hàn Thiên Lãnh nhanh chóng cầm lấy chiếc điện thoại tránh làm cô thức giấc.
Nhìn dãy số lạ trên màn hình không khỏi khiến anh cau mày, anh nhấn nút nghe.
- Hàn phu nhân, tôi đã có kết quả rồi. Vị bác sĩ hớn hở nói.
Hàn Thiên Lãnh cau mày: Kết quả?
- Ơ...ai vậy? Vị bác sĩ nhìn điện thoại của mình rồi thắc mắc.
Hàn Thiên Lãnh hỏi: Bà là ai? Có kết quả gì muốn nói cho cô ấy?
- Ngài là Hàn tiên sinh sao? Hà ta hỏi.
Hàn Thiên Lãnh nói lại: Tôi hỏi bà là ai? Có kết quả gì?
- Hàn phu nhân chiều nay có đến bệnh viện chỗ tôi kiểm tra giờ đã có kết quả rồi.
Hàn Thiên Lãnh nói: Mau gửi qua đây.
- Hàn tiên sinh, tôi nghĩ ngài sẽ không thích chuyện này đâu, có nhất thiết phải gửi không?
Hàn Thiên Lãnh nói: Tôi cho bà năm phút để gửi qua email này cho tôi.
Anh tắt máy, xóa số điện thoại rồi đặt về lại cho cô. Anh bước vào phòng tắm tắm sơ qua rồi đi vào thư phòng bật máy tính lên.
Kết quả khiến anh cau chặt mày lại...
Phiếu kiểm tra, tên Diệp Mộc Nhiên, anh bỏ qua sơ yếu lí lịch rồi đi xuống xem kết quả.
Khả năng cô mang thai rất thấp, tại sao lại như vậy?
Anh lấy điện thoại gọi cho vị bác sĩ vừa rồi: Tại sao cô ấy lại khó mang thai?
- Hàn tổng, chúng tôi cũng không nắm chắc được, có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc tránh thai trước đây cô ấy đùng, số thuốc đó ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể của cô ấy.
Bà ta nói tiếp: Thêm việc trước đây cô ấy từng bị xảy thai, cơ thể vốn yếu ớt thì sẽ dẫn đến nguy cơ vô sinh, hoặc khả năng mang thai rất thấp.
Những lời nói đó như một chiếc búa mạnh mẽ tấn công vào đại não anh, tác dụng phụ của thuốc tránh thai sao? Từng bị xảy thai sao?
Đây không phải đều là do anh sao? Tất cả là do anh mà ra.
Tay anh run run, xóa đi email vừa rồi, sau đó anh đi về phòng ngủ cất chiếc điện thoại của cô đi, không thể để cho cô biết chuyện này.
Hơi thở anh nặng nề nằm xuống cạnh cô rồi ôm lấy cô vào lòng, anh thật sự rất sợ sau khi cô biết chuyện sẽ bỏ anh đi một lần nữa, không thể như vậy.
Anh nhớ mình từng nói với cô rằng anh muốn có thật nhiều bảo bảo, có khi nào vì chuyện này mà cô đến bệnh viện kiểm tra.
Anh ôm chặt lấy cô hơn, như thể cô sẽ biến mất nếu anh buông lỏng.
/80
|