Hàn Thiên Lãnh đứng đó cau mày nhìn cô, thì ra cô chính là tổng tài của tập đoàn Top Fashion, tại sao cô lại giấu đi thân phận này của mình?
Anh ngồi xuống lại chiếc ghế vừa rồi.
- Mộc Nhiên, thì ra là em. Anh nói.
Mộc Nhiên cười lạnh: Hàn tổng, chúng ta vào vấn đề chính được rồi chứ?
Anh cụp mắt xuống, tại sao bây giờ cô mới tiết lộ thân phận này, có phải cô quay về để trả thù anh không?
- Ra ngoài. Anh nói với hai người thư kí.
Họ nhìn anh, Hàn Thiên Lãnh tức giận quát lớn: Ra ngoài.
Hai người nhìn nhau rồi cúi đầu chào, lui ra ngoài. Anh đứng dậy đi về phía cô.
Mộc Nhiên tuy rất khẩn trương nhưng ánh mắt cô lại bình tĩnh, kiên cường. Hàn Thiên Lãnh đến nắm nhẹ hai bả vai cô.
- Em quay về là để trả thù anh có phải không? Giọng anh run run.
Mộc Nhiên mỉm cười: Hàn tổng, anh làm tôi đau đấy.
Hàn Thiên Lãnh buông nhẹ cô ra: Mộc Nhiên, nói cho anh biết, em quay trở lại là để trả thù anh có phải không?
- Phải. Cô kiên quyết nói, ánh mắt kiên định.
Hai tay anh buông thõng xuống, anh bất lực nói: Thì ra là vậy.
Nếu không trả thù thì cô về để làm gì cơ chứ?
- Em muốn trả thù như thế nào? Anh hỏi.
Mộc Nhiên mỉm cười, mắt long lanh ngấn nước: Tôi muốn anh phải sống không bằng chết, thân bại danh liệt, và phải đền mạng lại cho con tôi. Cô càng nói càng mất bình tĩnh.
Hàn Thiên Lãnh ôm lấy cô: Mộc Nhiên, chỉ cần những điều đó em sẽ tha thứ cho anh sao?
Mộc Nhiên để mặc cho anh ôm chặt lấy mình, cô tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể anh. Hai mắt càng đỏ hoe.
- Phải, chỉ có như vậy. Cô nói.
Hàn Thiên Lãnh thả cô ra, anh nói: Ba năm - khoảng thời gian không có em, anh thật sự đã sống không bằng chết.
Mộc Nhiên ngoảnh mặt đi chỗ khác, tại sao cô lại rơi nước mắt vào lúc này, cô thật vô dụng.
- Nếu em muốn anh thân bại danh liệt, được, anh sẽ không cần những tài sản này, em muốn làm gì thì làm.
Anh rút cây súng ngắn ra: Còn con của chúng ta, anh sẽ đền em một mạng.
Anh cầm lấy tay cô, đặt cây súng ngắn vào lòng bàn tay cô: Mộc Nhiên, mạng của anh nằm trong tay em, nếu giết chết anh em có thể bỏ qua thù hận thì em hãy bắn đi, đây là anh tự nguyện.
Mộc Nhiên nhìn cây súng trong tay mình, cô có cơ hội giết anh rồi, nhưng cô lại không thể ra tay. Tại vì sao?
Vì tâm cô không cho phép. Mộc Nhiên nhìn anh, Hàn Thiên Lãnh, anh đừng làm em phải khó xử.
Nhưng nếu cô tha thứ cho anh thì con cô trên trời nhất định sẽ không nhận người mẹ này, còn cả những tháng ngày cô phải chịu nhiều những sỉ nhục và hành hạ từ anh nữa.
- Hàn Thiên Lãnh, giữa chúng ta ngăn cách một sinh mệnh, tôi thật sự không thể tha thứ cho anh, vậy hôm nay chúng ta sẽ kết thúc ở đây.
Vì cánh tay phải bị mất cảm giác nên cô cầm súng bằng tay trái, Mộc Nhiên giơ cây súng về phía anh.
Hàn Thiên Lãnh nhắm mắt lại, môi khẽ nâng lên, chỉ cần một phát súng thì ân oán này sẽ dứt, nếu có kiếp sau anh sẽ yêu cô đến cuối đời, không bao giờ tổn thương cô.
Ngón tay Mộc Nhiên khẽ cử động.
Đoàng
- Hự . Hàn Thiên Lãnh đau đớn la lên một tiếng.
Lúc này hai thư kí mở cửa chạy vào, cảnh tượng trước mắt khiến cho họ hốt hoảng.
Mộc Nhiên tay run run đang cầm cây súng ngắn, mắt đỏ hoe.
Hàn Thiên Lãnh đang đứng đối diện cô, tay phải nắm chặt lấy bắp tay trái.
Vì không có kinh nghiệm bắn súng thêm việc tay trái lực không mạnh bằng tay phải khiến cho viên đạn đi lệch khỏi tim anh, găm vào bắp tay phải.
- Diệp tiểu thư? Cô? Thư kí Hoàng đỡ lấy anh rồi trách oán cô.
Mộc Nhiên vứt cây súng xuống đất, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, lắc đầu nguầy nguậy.
- Mau đưa cô ấy đi. Hàn Thiên Lãnh nói với thư kí Lâm.
Mộc Nhiên nhìn anh cau mày mà tim thắt lại. Thư kí Lâm đi đến đỡ lấy cô.
- Diệp tổng, chúng ta đi thôi.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, cô vừa mới làm gì thế này, suýt chút nữa cô đã giết anh.
Mộc Nhiên cả thân run rẩy được anh ta đưa về khách sạn, Hàn Thiên Lãnh nhanh chóng đến bệnh viện.
Bệnh viện, Hắc Bạch Lam nghe tin thì đến ngay. Trong phòng, anh đang không mặc áo, chỉ mặc chiếc quần dài của bộ âu phục, nửa người trên cởi trần để lộ ra thân người vạm vỡ, nơi cánh tay đang băng bó, phía ngoài nhướm một ít máu tươi.
- Tên tiểu tử này, cậu làm gì mà bị như thế? Không phải xưa nay chưa ai đụng đến cậu được sao?
Hàn Thiên Lãnh rót rượu ra ly, anh không trả lời anh ta mà uống một hơi hết ly rượu.
- Tôi nói cậu đi xem tình hình của Mộc Nhiên, cậu xem thế nào rồi?
Hắc Bạch Lam nhún vai: Từ lúc găm cho cậu một viên này thì cô ấy về khách sạn nghỉ, đến giờ vẫn chư ra ngoài.
Hàn Thiên Lãnh gật đầu, Hắc Bạch Lam nói: Cậu hôm nay là định cho cô ấy cái mạng này sao?
- Cuộc đời Hàn Thiên Lãnh tôi nợ cô ấy rất nhiều, mạng của tôi nếu cô ấy cần bất cứ khi nào tôi cũng có thể cho. Anh nói.
Hắc Bạch Lam im lặng, rót cho mình một ly rượu rồi cụm vào ly anh. Cứ thế hai người đàn ông uống hết cả mấy chai rượu.
Mộc Nhiên trở về khách sạn, cô lao ngay vào phòng tắm, để cho dòng nước lạnh lẽo xối lên người mình. Anh vừa rồi không sợ chết mà sẵn sàng cho cô mạng sống này.
Cô cảm động rồi sao? Không thể, anh làm nhiều điều sai trái với cô như vậy, chỉ có thế làm sao mà bỏ qua được chứ.
Nhưng cô sắp mềm lòng rồi, cô sợ mình sẽ tha thứ cho anh.
Mộc Nhiên đi ra ngoài gọi điện cho Lý Thiên Vỹ.
- Thiên Vỹ, em suy nghĩ kĩ rồi, em không cần trả thù nữa, ngày mai em sẽ về nước.
Lý Thiên Vỹ cau mày: Mộc Nhiên, em phải tốn bao nhiêu công sức mới có được ngày hôm nay, em nên nhớ hắn ta đã từng gây nhiều tổn thương cho em, em không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
- Nhưng em mệt lắm, em cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.
Lý Thiên Vỹ nói: Em nghe anh, cứ ở đó, anh sẽ sắp xếp qua đó với em. Đừng dừng lại, kế hoạch chúng ta đã sắp xếp hết rồi.
- Nhưng... Cô nói
Lý Thiên Vỹ dịu giọng nói: Chắc em mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi, tất cả sẽ qua, em phải giữ vững ý kiến của mình.
- Hắn đã từng làm những gì em phải nhớ rõ, ngoan, ngủ một giấc đi. Anh ta nói.
Anh ngồi xuống lại chiếc ghế vừa rồi.
- Mộc Nhiên, thì ra là em. Anh nói.
Mộc Nhiên cười lạnh: Hàn tổng, chúng ta vào vấn đề chính được rồi chứ?
Anh cụp mắt xuống, tại sao bây giờ cô mới tiết lộ thân phận này, có phải cô quay về để trả thù anh không?
- Ra ngoài. Anh nói với hai người thư kí.
Họ nhìn anh, Hàn Thiên Lãnh tức giận quát lớn: Ra ngoài.
Hai người nhìn nhau rồi cúi đầu chào, lui ra ngoài. Anh đứng dậy đi về phía cô.
Mộc Nhiên tuy rất khẩn trương nhưng ánh mắt cô lại bình tĩnh, kiên cường. Hàn Thiên Lãnh đến nắm nhẹ hai bả vai cô.
- Em quay về là để trả thù anh có phải không? Giọng anh run run.
Mộc Nhiên mỉm cười: Hàn tổng, anh làm tôi đau đấy.
Hàn Thiên Lãnh buông nhẹ cô ra: Mộc Nhiên, nói cho anh biết, em quay trở lại là để trả thù anh có phải không?
- Phải. Cô kiên quyết nói, ánh mắt kiên định.
Hai tay anh buông thõng xuống, anh bất lực nói: Thì ra là vậy.
Nếu không trả thù thì cô về để làm gì cơ chứ?
- Em muốn trả thù như thế nào? Anh hỏi.
Mộc Nhiên mỉm cười, mắt long lanh ngấn nước: Tôi muốn anh phải sống không bằng chết, thân bại danh liệt, và phải đền mạng lại cho con tôi. Cô càng nói càng mất bình tĩnh.
Hàn Thiên Lãnh ôm lấy cô: Mộc Nhiên, chỉ cần những điều đó em sẽ tha thứ cho anh sao?
Mộc Nhiên để mặc cho anh ôm chặt lấy mình, cô tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể anh. Hai mắt càng đỏ hoe.
- Phải, chỉ có như vậy. Cô nói.
Hàn Thiên Lãnh thả cô ra, anh nói: Ba năm - khoảng thời gian không có em, anh thật sự đã sống không bằng chết.
Mộc Nhiên ngoảnh mặt đi chỗ khác, tại sao cô lại rơi nước mắt vào lúc này, cô thật vô dụng.
- Nếu em muốn anh thân bại danh liệt, được, anh sẽ không cần những tài sản này, em muốn làm gì thì làm.
Anh rút cây súng ngắn ra: Còn con của chúng ta, anh sẽ đền em một mạng.
Anh cầm lấy tay cô, đặt cây súng ngắn vào lòng bàn tay cô: Mộc Nhiên, mạng của anh nằm trong tay em, nếu giết chết anh em có thể bỏ qua thù hận thì em hãy bắn đi, đây là anh tự nguyện.
Mộc Nhiên nhìn cây súng trong tay mình, cô có cơ hội giết anh rồi, nhưng cô lại không thể ra tay. Tại vì sao?
Vì tâm cô không cho phép. Mộc Nhiên nhìn anh, Hàn Thiên Lãnh, anh đừng làm em phải khó xử.
Nhưng nếu cô tha thứ cho anh thì con cô trên trời nhất định sẽ không nhận người mẹ này, còn cả những tháng ngày cô phải chịu nhiều những sỉ nhục và hành hạ từ anh nữa.
- Hàn Thiên Lãnh, giữa chúng ta ngăn cách một sinh mệnh, tôi thật sự không thể tha thứ cho anh, vậy hôm nay chúng ta sẽ kết thúc ở đây.
Vì cánh tay phải bị mất cảm giác nên cô cầm súng bằng tay trái, Mộc Nhiên giơ cây súng về phía anh.
Hàn Thiên Lãnh nhắm mắt lại, môi khẽ nâng lên, chỉ cần một phát súng thì ân oán này sẽ dứt, nếu có kiếp sau anh sẽ yêu cô đến cuối đời, không bao giờ tổn thương cô.
Ngón tay Mộc Nhiên khẽ cử động.
Đoàng
- Hự . Hàn Thiên Lãnh đau đớn la lên một tiếng.
Lúc này hai thư kí mở cửa chạy vào, cảnh tượng trước mắt khiến cho họ hốt hoảng.
Mộc Nhiên tay run run đang cầm cây súng ngắn, mắt đỏ hoe.
Hàn Thiên Lãnh đang đứng đối diện cô, tay phải nắm chặt lấy bắp tay trái.
Vì không có kinh nghiệm bắn súng thêm việc tay trái lực không mạnh bằng tay phải khiến cho viên đạn đi lệch khỏi tim anh, găm vào bắp tay phải.
- Diệp tiểu thư? Cô? Thư kí Hoàng đỡ lấy anh rồi trách oán cô.
Mộc Nhiên vứt cây súng xuống đất, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, lắc đầu nguầy nguậy.
- Mau đưa cô ấy đi. Hàn Thiên Lãnh nói với thư kí Lâm.
Mộc Nhiên nhìn anh cau mày mà tim thắt lại. Thư kí Lâm đi đến đỡ lấy cô.
- Diệp tổng, chúng ta đi thôi.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, cô vừa mới làm gì thế này, suýt chút nữa cô đã giết anh.
Mộc Nhiên cả thân run rẩy được anh ta đưa về khách sạn, Hàn Thiên Lãnh nhanh chóng đến bệnh viện.
Bệnh viện, Hắc Bạch Lam nghe tin thì đến ngay. Trong phòng, anh đang không mặc áo, chỉ mặc chiếc quần dài của bộ âu phục, nửa người trên cởi trần để lộ ra thân người vạm vỡ, nơi cánh tay đang băng bó, phía ngoài nhướm một ít máu tươi.
- Tên tiểu tử này, cậu làm gì mà bị như thế? Không phải xưa nay chưa ai đụng đến cậu được sao?
Hàn Thiên Lãnh rót rượu ra ly, anh không trả lời anh ta mà uống một hơi hết ly rượu.
- Tôi nói cậu đi xem tình hình của Mộc Nhiên, cậu xem thế nào rồi?
Hắc Bạch Lam nhún vai: Từ lúc găm cho cậu một viên này thì cô ấy về khách sạn nghỉ, đến giờ vẫn chư ra ngoài.
Hàn Thiên Lãnh gật đầu, Hắc Bạch Lam nói: Cậu hôm nay là định cho cô ấy cái mạng này sao?
- Cuộc đời Hàn Thiên Lãnh tôi nợ cô ấy rất nhiều, mạng của tôi nếu cô ấy cần bất cứ khi nào tôi cũng có thể cho. Anh nói.
Hắc Bạch Lam im lặng, rót cho mình một ly rượu rồi cụm vào ly anh. Cứ thế hai người đàn ông uống hết cả mấy chai rượu.
Mộc Nhiên trở về khách sạn, cô lao ngay vào phòng tắm, để cho dòng nước lạnh lẽo xối lên người mình. Anh vừa rồi không sợ chết mà sẵn sàng cho cô mạng sống này.
Cô cảm động rồi sao? Không thể, anh làm nhiều điều sai trái với cô như vậy, chỉ có thế làm sao mà bỏ qua được chứ.
Nhưng cô sắp mềm lòng rồi, cô sợ mình sẽ tha thứ cho anh.
Mộc Nhiên đi ra ngoài gọi điện cho Lý Thiên Vỹ.
- Thiên Vỹ, em suy nghĩ kĩ rồi, em không cần trả thù nữa, ngày mai em sẽ về nước.
Lý Thiên Vỹ cau mày: Mộc Nhiên, em phải tốn bao nhiêu công sức mới có được ngày hôm nay, em nên nhớ hắn ta đã từng gây nhiều tổn thương cho em, em không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
- Nhưng em mệt lắm, em cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.
Lý Thiên Vỹ nói: Em nghe anh, cứ ở đó, anh sẽ sắp xếp qua đó với em. Đừng dừng lại, kế hoạch chúng ta đã sắp xếp hết rồi.
- Nhưng... Cô nói
Lý Thiên Vỹ dịu giọng nói: Chắc em mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi, tất cả sẽ qua, em phải giữ vững ý kiến của mình.
- Hắn đã từng làm những gì em phải nhớ rõ, ngoan, ngủ một giấc đi. Anh ta nói.
/80
|