Cô Vợ Ngọt Ngào, Cưới Trước Yêu Sau

Chương 8

/946


 

 “Nghe đi.” Ân Dĩ Mặc cố nén cười, khóe môi lơ đãng cong lên.

 

 Tô Thời Sơ  Bây giờ cô nói không phải điện thoại của cô còn kịp không?

 

 Cô cắn môi, lấy chiếc điện thoại đang đổ chuông vui vẻ trong túi xách ra, nhìn tên người gọi, khẽ cau mày nhưng vẫn nhấc máy.

 

 “Có chuyện gì thì nói thẳng, không có chuyện gì thì cúp máy, tôi đang bận.”

 

 “Tô Thời Sơ, bây giờ cô nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này hả? Không phải cô định kiếm tiền chữa bệnh cho cha mình sao? Hai ngày nay cô nghỉ không xin phép, tôi còn tưởng rằng cô mất tích rồi đấy  Còn nữa, tôi kêu cô chụp scandal của Ân Dĩ Mặc , cô chụp đến đâu rồi ” Điện thoại vừa kết nối, ông chủ Truyền thông Lục Quang đã trực tiếp chửi bới.

 

 Chất lượng điện thoại của cô không tốt lắm, âm thanh phát ra, cả khoang xe đều nghe rất rõ ràng.

 

 Tô Thời Sơ xấu hổ sờ sờ mũi, quay đầu lặng lẽ liếc Ân Dĩ Mặc một cái, do dự mở miệng  “Anh ấy ở bên cạnh tôi.”

 

 “Cái gì? ” Ông chủ Lục Quang nghe được quả thật không thể tin được, vui sướng như thể muốn bay lên chín tầng mây  

 

 “Hai người ở chung với nhau? Hai người muốn làm gì?”

 

 “Chuyện này...” Tô Thời Sơ càng khẩn trương, ánh mắt ra hiệu cho Ân Dĩ Mặc , đối phương gật đầu, tỏ vẻ ngầm đồng ý lời nói và hành động của cô.

 

 “Tôi với anh ấy đi đăng ký kết hôn, không có chuyện gì đừng làm phiền tôi.” Lòng Tô Thời Sơ tan nát, nói thẳng.

 

 Trước khi ông chủ thốt ra tiếng kêu quái dị, Tô Thời Sơ đã nhanh chóng cúp máy.

 

 “Rất sảng khoái hả?” Ân Dĩ Mặc khẽ nhíu mày, khẽ nâng cằm lên.

 

 “Lúc này khiêm tốn thì có phải có vẻ đạo đức giả lắm không?” Tô Thời Sơ tức giận trả lời, nhưng cô phải nói rằng cô thực sự cảm thấy rất sảng khoái.

 

 Phải biết rằng, bình thường ông chủ luôn chỉ trích và sai khiến cô, còn luôn trách cô không chụp được scandal nào nên hồn, vì vậy đòi khấu trừ thành tích của cô, cô đã nhịn chuyện này lâu rồi.

 

 Ân Dĩ Mặc mím môi, đưa mắt chỉ ra ngoài cửa sổ  “Xuống xe.” 

 

 

Vốn dĩ tâm trạng của cô đã thả lỏng hơn sau cuộc điện thoại, nhưng lúc này lại trở nên căng thẳng.

 

 Sau khi Tô Thời Sơ đi theo Ân Dĩ Mặc xử lý xong quy trình phức tạp, cô ngồi ở đại sảnh cảm thấy mọi thứ không chân thật, không khỏi nhìn chằm chằm mặt bàn ngẩn người, nhân viên ở đối diện hơi mất kiên nhẫn  

 

 “Cô gái, mời cô ký tên.”

 

 Thật ra nhân viên rất hâm mộ Tô Thời Sơ, tuy rằng cô ấy không nhận ra người này là kiệt xuất trong giới kinh doanh   Ân Dĩ Mặc . Nhưng xét về ngoại hình, anh chắc chắn là nam thần hạng nhất, dư sức xứng đôi với Tô Thời Sơ.

 

 “À à, được.” Tô Thời Sơ bị thúc giục, lập tức cúi đầu, rồng bay phượng múa ký tên mình lên.

 

 Đứng ở cửa cục dân chính, trong tay Tô Thời Sơ cầm hai quyển sổ nhỏ màu đỏ, cô còn chưa cầm nóng tay thì đã bị Ân Dĩ Mặc cướp mất.

 

 “Để tôi bảo quản.” Ân Dĩ Mặc nheo mắt lại, môi mỏng khẽ động, hoàn toàn không để cô cầm thêm vài giây.

 

 “Vậy tôi có thể chụp ảnh được không?” Tô Thời Sơ nhẹ giọng nói  “Tôi muốn cho cha tôi xem, chứng minh con gái của ông ấy vẫn có thể gả được.”

 

 Ân Dĩ Mặc vốn định từ chối nhưng khi đối diện với đôi mắt chờ mong kia, lời nói đến bên miệng lại thay đổi  “Có thể, nhưng không thể truyền ra ngoài.”

 

 Trước giờ Ân Dĩ Mặc làm việc luôn khiêm tốn, với thế giới bên ngoài mà nói, anh vẫn luôn là một sự tồn tại thần bí, anh không muốn vì một cuộc hôn nhân không kéo dài quá lâu mà rêu rao khắp nơi.

 

 Tuy nhiên, nếu như chỉ thỏa mãn lòng hiếu thảo của Tô Thời Sơ đối với cha mình, anh cảm thấy không có gì đáng ngại.

 

 Sau khi đăng ký kết hôn xong, Ân Dĩ Mặc đưa cô về bệnh viện để cô chăm sóc cha mấy ngày.

 

 Trong bệnh viện.

 

 “Ông già, cha thấy chưa, con đã nói con gả cho Ân Dĩ Mặc mà cha không tin ”

 

 Hai tay Tô Thời Sơ chống nạnh, vẻ mặt đắc ý, kiêu ngạo như chim công  “Giờ đã tin rồi chứ? Giấy trắng mực đen, còn có mộc đỏ của Cục Dân chính đấy ”

 

 Tô Thắng Quốc đang ngồi trên giường nâng kính lên, liếc mắt nhìn ảnh chụp trong điện thoại, rồi liếc mắt nhìn Tô Thời Sơ, cuối cùng vẫn tiếp nhận sự thật này, không khỏi thở dài 

 

 “Hai vợ chồng này, một đứa ngốc là đủ rồi, hai đứa đềụ..”

 

 “Cha  Cha đang nói gì vậy? Cái này chứng tỏ con gái cha ưu tú nên mới có thể được người đàn ông tốt như Ân tổng coi trọng ” Tô Thời Sơ không khỏi mở miệng trách móc, trong giọng nói chứa vẻ làm nũng, trong đôi mắt tràn ngập yêu thương.

 

 Chỉ cần cha có thể sống yên ổn thì cô không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

 


/946

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status