Thấy anh đã điều tra hết thảy, Tô Thời Sơ cảm thấy như bị nhìn thấu, kiên trì cúi đầu “Đúng vậy, cám ơn Ân tổng.”
“Không cần cảm ơn, đây là những gì cô xứng đáng có được.” Ân Dĩ Mặc cười, đáy mắt nhuốm ý đùa giỡn “Nhưng mà cô còn phải giúp tôi làm một việc.”
“Kết hôn với tôi.”
Bốn chữ này giống như một quả bom, nổ tung trong đầu Tô Thời Sơ.
Cô mở to hai mắt, lui về phía sau vài bước, vẻ mặt cứng đờ, nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác.
“Ân tổng đang để ý đến chuyện tối hôm qua sao? Thật ra ngài không cần phải chịu trách nhiệm. Tối hôm qua là chuyện đôi bên tình nguyện, hơn nữa ngài cũng chi trả chi phí phẫu thuật cho cha tôi, như vậy là đủ rồi.” Sau khi tỉnh táo lại, Tô Thời Sơ bình tĩnh nói.
Tuy rằng thỉnh thoảng cô sẽ mơ mộng gả vào nhà giàu, nhưng chỉ là nói đùa mà thôi, Tô Thời Sơ tự nhận thức được sự chênh lệch giữa gia đình mình và Ân Dĩ Mặc quá lớn, hoàn toàn không có khả năng ở bên nhaụ
Thấy cô từ chối kết hôn với mình, đáy mắt Ân Dĩ Mặc thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, càng thêm hứng thú với cô.
“Từ chối cũng được, nhưng tôi rất tò mò.” Ân Dĩ Mặc nhếch môi tiếp tục nói
“Bệnh của cha cô không chỉ đơn giản làm phẫu thuật là xong mà còn có các phương pháp điều trị tiếp theo khác, cộng thêm tiền thuốc men khổng lồ tương ứng, cô dự định giải quyết như thế nào?”
Tô Thời Sơ nghẹn họng không nói nên lời.
“Chúng ta giao dịch, cô kết hôn với tôi, trở thành Ân phu nhân. Tôi phụ trách chuyện trị liệu tiếp theo của cha cô, tiện thể cho cô một công việc đàng hoàng.”
Tô Thời Sơ ngẩng đầu, biểu cảm hơi ngạc nhiên.
Do dự hồi lâu, cô mới từ từ mở miệng, âm thanh máy móc “Ân tổng, tôi có một vấn đề muốn hỏi ngài.”
“Hỏi đi.”
“Trong nước thật sự không có người phụ nữ ưu tú nào để ý đến ngài sao?”
Biểu cảm của người phụ nữ thoạt nhìn rất nghiêm túc.
Ân Dĩ Mặc không thể nhịn được nữa, khuôn mặt anh tuấn của anh trở nên u ám “Ý cô là sao?”
“Vậy tôi đổi cách nói khác, với dung mạo và bối cảnh của anh thì có hàng tá các tiểu thư quý tộc sẽ chen lấn muốn gả cho ngài, cần gì phải coi trọng cái cây già cỗi nghiêng ngã này như tôi?”
Lý do này quả thật thoải mái hơn những lời vừa rồi, Ân Dĩ Mặc khẽ gật đầu “Cô nói không sai, nhưng tôi cần chính là cái cây già cỗi nghiêng ngã này.”
... Tuy rằng những lời này ý là không phải cô thì không cưới, nhưng cái ví dụ này cũng quá khó nghe rồi
Ân Dĩ Mặc lười nói nhảm với cô, gọi Lâm Hoài tới.
Sau đó, cô đã biết nội tình.
Nói một cách đơn giản, gần đây nhà họ Ân đang giục Ân Dĩ Mặc nhanh chóng kết hôn, nhưng anh không có ứng cử viên thích hợp.
Thật tình cờ, cô đã ngủ với anh, chuyện này còn truyền đến tai Ân phu nhân, vì thế…
“Ngày mai tôi sẽ đưa cô về nhà họ Ân, mẹ tôi muốn gặp cô, nếu như không có vấn đề gì thì tuần sau sẽ chuẩn bị hôn lễ.” Giọng nói Ân Dĩ Mặc bình thản, trong mắt không có bất kỳ dao động nào.
Hiển nhiên, anh không có ý định cho Tô Thời Sơ quá nhiều lựa chọn.
Gương mặt nghiêng của anh ẩn trong bóng tối, mang theo sự lạnh lùng và thờ ơ, khuôn mặt lạnh như băng, như thể tất cả những điều này chỉ là một thói quen.
Vốn dĩ Tô Thời Sơ còn hơi lo lắng và bất an, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lãnh đạm của anh, cô bỗng nhiên tỉnh táo lại.
“Chúng ta sẽ ly hôn, đúng không?” Cô mơ hồ đoán được cuộc hôn nhân này sẽ không kéo dài lâụ
Ân Dĩ Mặc vẫn giống như trong lời đồn, lạnh lùng tuyệt tình, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, đương nhiên cũng sẽ không thật sự ở bên cô cả đời.
“Cô rất thông minh.” Ân Dĩ Mặc từ chối cho ý kiến, từ trước đến nay anh không có ý định giấu diếm “Khi cô sinh một đứa bé cho nhà họ Ân thì nhiệm vụ của cô sẽ kết thúc.”
Nghe xong những lời này, Tô Thời Sơ rũ mi, cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi đáp lại “Được, tôi suy nghĩ một chút.”
Vì cha, Tô Thời Sơ đã tiêu hết tất cả những gì mình có, tiền tài, tình yêu, cuộc sống. Đương nhiên, cô cũng chẳng có cái gì khác ngoài những thứ này.
/946
|