Tô Thời Sơ mím môi, sau lưng toát mồ hôi lạnh, dường như cô có thể nghe thấy đồng nghiệp cũ xì xào bàn tán, trên trán cũng rịn mồ hôi.
‘Cô phải nhớ kỹ, cô là vợ của tổng giám đốc, chuyện này với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.’
Bỗng nhiên, Tô Thời Sơ nhớ đến những lời Lâm Hoài nói.
Đúng vậy, cô là vợ của Ân Dĩ Mặc , là Ân phu nhân tương lai.
Ân Dĩ Mặc đã tốn bao nhiêu công sức bịt miệng các bên truyền thông để giữ tôn nghiêm cho cô, để cô có một cuộc sống đàng hoàng. Nhưng sự yếu đuối của chính cô sẽ khiến những nỗ lực của anh thất bại.
Nghĩ đến đây, Tô Thời Sơ đột nhiên cảm thấy thoải mái, thở phào nhẹ nhõm.
Vì tất cả mọi người đều đang trào phúng cô không có tự ái, nói cô tự cam chịu sa đọa. Khi đó tất cả những lời bào chữa của cô đều trở nên vô dụng, nếu cô càng thẹn quá hóa giận thì càng kích thích sự hưng phấn và kích động của đám người này.
Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, sự sợ hãi và run rẩy lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt cô điềm tĩnh, nhếch môi lên, ngữ khí thản nhiên và bình đạm
“Cô nói rất đúng.”
“Nếu cô đã biết tôi là ai, vậy cô nên tôn trọng tôi một chút.”
Tô Thời Sơ hơi hếch cằm lên, khóe môi cũng nhếch lên “Nếu tâm trạng tôi không tốt, tòa soạn Lục Quang có thể sa thải cô bất cứ lúc nào, hơn nữa tôi cũng có thể khiến không công ty nào ở Thượng Thành dám thuê cô nữa.”
Cô bày ra hết tất cả khí thế của mình, nụ cười càng sâu, so với Ôn Thư, ánh mắt cô trong suốt mà thản nhiên, thong dong hơn.
Vẻ ngoài của Tô Thời Sơ vốn đã xinh đẹp thanh lệ, bây giờ lại càng giống như một đóa hoa hồng nở rộ, không cho phép bất luận kẻ nào chà đạp, tùy ý nở rộ.
“Cô đang nói nhảm cái gì vậy hả?” Sắc mặt Ôn Thư thay đổi trong nháy mắt “Tô Thời Sơ, cô đừng tưởng rằng mình dựa vào Ân tổng thì muốn làm gì thì làm.”
Cô ta vừa mở miệng thì đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tô Thời Sơ, lập tức kinh hãi.
Cái nhìn đó thực sự như muốn nói với cô ta rằng Tô Thời Sơ không chỉ tùy tiện nói vậy mà thôi.
Ngay cả ông chủ tòa soạn vừa bước ra cũng phải hoảng sợ khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đó.
“Đây không phải là Thời Sơ sao, hôm nay tới đây làm thủ tục nghỉ việc đúng không?” Ông chủ biết quan sát, đương nhiên biết thân phận hiện tại của Tô Thời Sơ, lập tức nở nụ cười, vẻ mặt ân cần
“Nhân sự đã xử lý xong hồ sơ của cô rồi, cô đi qua ký tên nữa là xong.”
Mọi người đang bị hành động vừa rồi của Tô Thời Sơ khiến cho khiếp sợ, bây giờ lại thấy ông chủ cũng nịnh nọt, lấy lòng cô thì trong lòng ai nấy đều hiểu rõ.
Bây giờ ai dám bắt nạt Tô Thời Sơ thì người đó thực sự không muốn sống nữa.
Người họ đắc tội không phải là Tô ThờSi ơ, mà là Ân Dĩ Mặc – người đứng sau cô
Nghĩ đến đây, ánh mắt đồng nghiệp cũng không còn chán ghét như trước, nhiệt tình nói “Thời Sơ, lát nữa cô làm xong thủ tục thì đến chỗ tôi nhé, hôm nay tôi có mua một ít hoa quả...”
“Thời Sơ, hồ sơ lần trước của cô còn ở chỗ tôi, cô có muốn lấy đi không, tôi giúp cô chỉnh sửa lại một chút...”
Tất cả mọi người đột nhiên thay đổi khiến sắc mặt Ôn Thư trở nên tái nhợt, ngón tay cô ta chỉ vào Tô Thời Sơ, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Ôn Thư nhớ rằng cô ta và Tô Thời Sơ đã bất hòa trong thời gian dài. Bây giờ tất cả mọi người đều đứng về phía Tô Thời Sơ, cô ta chỉ sợ mình thật sự sẽ bị Lục Quang đuổi đi mất.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ta lóe lên, lo lắng cho tương lai của mình nhưng lại cố chấp không muốn cúi đầu trước Tô Thời Sơ.
Ông chủ nhận ra được chỗ khác lạ, lập tức kéo Ôn Thư ra sau, sau đó cười nói “Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp cũ, có chút tranh chấp là chuyện bình thường, cô là người rộng lượng, tha lỗi cho Thư Thư nhé.”
“Tha thứ cho cô ta?”
Tô Thời Sơ hừ nhẹ một tiếng, nhướng mày, khẽ liếc nhìn Ôn Thư trước mặt.
13
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Ôn Thư cảm thấy như thể một thế kỷ đã trôi qua, hai tay cô ta nắm chặt, chờ phán xét.
“Vừa rồi tôi chỉ tùy tiện nói để dọa cô mà thôi.”
Tô Thời Sơ nhếch môi cười, tuy nhiên nụ cười rất nhạt “Tôi không dư thời gian mà đi so đo với cô, sau khi từ chức xong tôi còn có việc khác phải làm, cảm ơn ông chủ.”
/946
|