Chờ đến lúc anh từ phòng tắm bước ra, người phụ nữ đó thế nhưng dựa đầu vào ghế sô pha ngủ thiếp đi, quần áo trên người vẫn đang được mặt một cách chỉnh tề, đến cả áo khoác cũng không cởi ra.
Đuôi lông mày Ân Dĩ Mặc nhướng lên, ho nhẹ hai tiếng, người phụ nữ trên sô pha lập tức giật mình tỉnh dậy, quay đầu nhìn về phía phòng tắm.
“Ân tổng, anh tắm xong rồi à?” Cô cười cười “Ghế sô pha cao cấp đúng là khác biệt, đầu tôi vừa chạm vào thì đủ ngủ thiếp đi.”
“Nếu cô thích, thì tối nay cô cứ ngủ trên sô pha đi.” Giọng nói lạnh lẽo của Ân Dĩ Mặc vang lên.
Tô Thời Sơ nghe ra ý trào phúng trong lời nói của anh, nhưng cô cũng không quan tâm, tự mình đứng lên, vẻ mặt phá lệ thản nhiên.
Cô lại không có nói sai, sô pha này quả thật rất mềm mại, so với giường trong bệnh viện thoải mái hơn không biết gấp bao nhiêu lần.
Ân Dĩ Mặc cũng không so đo với cô, giọng nói thản nhiên “Phòng khách đã cho người quét dọn rồi, tắm rửa xong cô có thể qua đó nghỉ ngơi.”
Vừa dứt lời, anh liền ngồi xuống cầm tờ báo bên cạnh lên, dáng vẻ bảo rằng người lạ chớ làm phiền.
Trong phòng yên tĩnh thật lâu, Ân Dĩ Mặc ngước mắt lên, phát hiện người phụ nữ này vẫn đứng ngây ngốc không nhúc nhích tại chỗ.
“Cô có việc gì sao?”
“Tôi không có quần áo để thay.” Tô Thời Sơ buông tay, sắc mặt có chút xấu hổ “Quần áo của tôi đều để trong bệnh viện, hôm nay anh bất ngờ dẫn tôi đến đây, tôi…”
Ân Dĩ Mặc cũng ý thức được vấn đề này, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên “Trong tủ quần áo trong phòng khách có một ít quần áo mới, mặc đỡ đi, ngày mai tôi bảo Lâm Hoài đưa quần áo của cô đến đây.”
Nghe được anh trả lời, Tô Thời Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thời Sơ cầm quần áo đi vào phòng tắm, rất nhanh trong phòng truyền đến tiếng nước chảy, đồng thời trên cửa phòng tắm ẩn hiện bóng dáng của người phụ nữ, vô cớ khiến tâm trí Ân Dĩ Mặc quay cuồng.
Anh bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh đêm hôm đó, yết hầu di chuyển lên xuống, bỗng nhiên cảm thấy cả người khô nóng.
Ân Dĩ Mặc trong lòng căng thẳng, anh không nhìn nổi nữa, liền đứng dậy đi vào phòng bếp rót một ly nước, rồi đi trở lại phòng khách.
Kết quả anh vừa bước vào phòng khách, cũng đúng lúc cửa phòng tắm được cô vặn mở ra.
Nữ nhân có mái tóc đen nhánh, được túm lại cột cao trên đỉnh đầu, có vài sợi tóc rơi trước ngực, ngẫu nhiên còn có giọt nước theo sợi tóc rơi xuống. Trên người đang mặc một chiếc áo sơ mi sọc màu xanh lam rộng thùng thình, cúc áo trước ngực cài lung tung, độ dài của áo vừa vặn che phủ bắp đùi, để lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn, da thịt trong suốt sáng bóng.
Hình ảnh này, cực kỳ xinh đẹp.
“Ân…Ân tổng?” Tô Thời Sơ ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Ân Dĩ Mặc , cô hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.
Vừa rồi ở trong phòng dành cho khách cô không tìm được công tắc đèn, thế nên cô dứt khoát chọn bừa một cái trong tủ quần áo, chờ đến khi mặc vào xong cô mới phát hiện đây là một cái áo sơ mi năm.
Trước khi cô ra khỏi phòng tắm, đã cố ý gọi Ân Dĩ Mặc vài tiếng, nhưng mà vừa đúng lúc anh ở trong phòng bếp nên không đáp lại, Tô Thời Sơ cho rằng anh đã về phòng nghỉ ngơi, cho nên mới đánh liều bước ra.
Ánh mắt của người đàn ông lập tức gì quang cảnh trước mắt là lập tức trở nên nóng bỏng mà thâm thuý.
“Ân tổng, tôi, tôi trở về phòng trước.” Gương mặt Tô Thời Sơ đỏ bừng, cô chú ý đến tầm mắt của người đàn ông, bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt truyền đến, hận không thể ngay lập tức xông vào phòng dành cho khách ngay lập tức.
Nhìn bóng lưng nữ nhân hoảng hốt muốn chạy trốn, đáy mắt Ân Dĩ Mặc trầm xuống, thân mình vừa động đã chặn ngay ở trước cửa phòng dành cho khách.
“Quyến rũ tôi xong liền muốn bỏ chạy?”
10
Nghe được giọng nói khàn khàn của Ân Dĩ Mặc , cả người Tô Thời Sơ căng thẳng, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Gương mặt của người đàn ông bị bóng tối che khuất, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể thấy một đôi mắt đen nhánh dài hẹp.
“Ân tổng, hiện tại cũng đã muộn rồi, nên nghỉ ngơi thôi.” Tô Thời Sơ vội vàng túm lấy vạt áo, cố gắng che lại thêm càng nhiều bộ phận.
Chính vì kéo như vậy, quả thật phần đùi được che lại không ít, nhưng cúc áo trước ngực lại lập tức bung ra vài cái, bắn ra ngoài.
Nhất thời trong phòng rơi vào yên tĩnh.
Tô Thời Sơ Mẹ nó, cũng thật là xấu hổ…
/946
|