Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 595: Em gái tôi ở đâu?
/2489
|
Edit: H.Vân Beta: Windy
_____________________________
“Người huynh đệ này, chúng tôi cũng không biết tung tích của Nhiếp Vô Ưu, hơn nữa từ trước tới nay chưa từng gặp qua Nhiếp tộc Nhiếp Vô Ưu tiểu thư, càng không biết tướng mạo của cô ấy, cậu chắc là tìm lộn chỗ rồi” Ông lão mặc áo trắng nói.
Lúc này, nụ cười trên mặt Nam Tử Yêu Mị hơi cương, sắc mặt nổi lên một tia âm trầm: “Không nói có đúng không…”
“Chúng ta thật sự chưa từng thấy Nhiếp Vô Ưu!” Ông lão mặc áo trắng nói.
“Đã như vậy, thứ phản đồ Nhiếp tộc các người cũng không có gì đáng để giữ lại.” Yêu Mị Nam Tử chậm rãi đứng dậy, trong mắt tràn đầy lệ khí.
“Hừ!”
Ông lão mặc áo trắng tức giận nói: “Chúng ta có phải phản đồ Nhiếp tộc hay không, cũng không liên quan gì đến cậu, cậu chớ cho rằng, chỉ bằng một người như cậu, có thể làm được gì?!”
Vừa dứt lời, mấy vị cường giả thế gia được huấn luyện nghiêm chỉnh, trong nháy mắt xông lên trước, vây quanh Yêu Mị Nam Tử.
“Không không cần biết cậu có lai lịch, hôm nay sẽ để cho cậu có thể tới mà không thể về, chết ở chỗ này!” Ông lão mặc áo trắng trong mắt run lên.
Vừa dứt lời, ống tay áo Yêu Mị Nam Tử loé lên ánh sáng lạng lẽo của dao găm.
“Phốc”!
Trong chốc lát, mấy vị cường giả thế gia vây quanh hắn, đồng thời lui về phía sau, chỗ cổ, đã sớm bị chủy thủ sắc bén cắt phải, máu đỏ tươi phọt ra, đem đại điện nhuộm thành vẻ yêu dị.
“Cái gì?!” Ông lão mặc áo trắng thần sắc hoảng sợ.
Trong khi nói chuyện, Yêu Mị Nam Tử đã đi tới trước người hắn (ông lão), một cái tay khoác lên cánh tay bên trên.
“Cậu rốt cuộc là ai!” Ông lão mặc áo trắng cả giận nói.
“Ông có thể gọi tôi… Nhất Chi Hoa…” Yêu Mị Nam Tử nhẹ giọng cười nói.
“Nhất Chi Hoa…” Đồng tử trong mắt Ông lão đột nhiên rụt lại, nhìn chăm chú Yêu Mị Nam Tử trước mặt, khó tin: “Cậu là… Châu Âu… Nhất Chi Hoa!”
Xưng hô Nhất Chi Hoa, cùng với Tử Vong Hoa Hồng năm đó giống nhau, mà độ khủng bố của Nhất Chi Hoa này… Cũng không kém gì Tử Vong Hoa Hồng!
Giống với Tử Vong Hoa Hồng, Nhất Chi Hoa đã sớm mai danh ẩn tích, rất lâu chưa từng lộ diện, rất nhiều lời đồn đãi, đều nói Nhất Chi Hoa đã chết đi từ lâu.
Thứ người như vậy, làm sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở nước Hoa… Tìm tới bọn họ…
“Nếu ông không biết tung tích của Nhiếp Vô Ưu, vậy thì hoàn toàn biến mất đi.” Nhất Chi Hoa khóe miệng hơi dương lên, nở nụ cười mang độc tính khiến mọi người nhớ mãi.
Vừa dứt lời, theo sau một loạt tiếng bước chân, bốn người đàn ông chậm rãi đi vào phòng khách Cổ tộc.
“Yo, đội trưởng đại nhân, anh đã đến rồi!” Nhìn thấy Nhiếp Vô Danh, khát máu cùng lãnh khốc trong mắt Nhất Chi Hoa trong nháy mắt tan đi, biến thành mắt Tinh tinh, không thèm quản ông lão mặc áo trắng nữa, một bộ dạng muốn nhào vào ngực Nhiếp Vô Danh.
“Cút.” Nhiếp Vô Danh không vui nói.
“Chồng à… Đội trưởng khi dễ tôi…” Nhất Chi Hoa nhìn về phía mỹ nam băng sơn cõng sau lưng mấy ván quan tàu bên người Nhiếp Vô Danh, mặt đầy ủy khuất.
“Chồng ơi… Anh nói một câu đi, một chữ cũng được a…” Thấy băng sơn mỹ nam không có chút phản ứng nào với dục vọng của hắn, Nhất Chi Hoa nhếch miệng lên.
“Cút.” Ánh mắt Băng sơn mỹ nam quét qua Nhất Chi Hoa, lạnh như băng mở miệng.
Nhất Chi Hoa, “…”
Giờ phút này, Nhiếp Vô Danh nhìn về phía ông lão mặc áo trắng, nhàn nhạt mở miệng: “Em gái tôi xuất hiện lần cuối cùng, chính là ở chung quanh khu vực nước Hoa, mà toàn bộ nước Hoa, người có năng lực khống chế em gái tôi, cũng chỉ có phản đồ là chi nhánh nước Hoa các người, nói, em gái tôi ở đâu?”
“Cậu… Cậu là ai?” Ông lão mặc áo trắng hoảng sợ quan sát Nhiếp Vô Danh.
“Nhiếp Vô Danh.” Nhiếp Vô Danh nói thẳng ra tên của mình.
“Cái…Cái gì… Nhiếp Vô Danh…” Ông lão đồ trắng nghe vậy liền hít một hơi khí lạnh, giống như bùn nát, trong nháy mắt tê liệt ngã xuống đất, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng cùng sợ hãi.
_____________________________
“Người huynh đệ này, chúng tôi cũng không biết tung tích của Nhiếp Vô Ưu, hơn nữa từ trước tới nay chưa từng gặp qua Nhiếp tộc Nhiếp Vô Ưu tiểu thư, càng không biết tướng mạo của cô ấy, cậu chắc là tìm lộn chỗ rồi” Ông lão mặc áo trắng nói.
Lúc này, nụ cười trên mặt Nam Tử Yêu Mị hơi cương, sắc mặt nổi lên một tia âm trầm: “Không nói có đúng không…”
“Chúng ta thật sự chưa từng thấy Nhiếp Vô Ưu!” Ông lão mặc áo trắng nói.
“Đã như vậy, thứ phản đồ Nhiếp tộc các người cũng không có gì đáng để giữ lại.” Yêu Mị Nam Tử chậm rãi đứng dậy, trong mắt tràn đầy lệ khí.
“Hừ!”
Ông lão mặc áo trắng tức giận nói: “Chúng ta có phải phản đồ Nhiếp tộc hay không, cũng không liên quan gì đến cậu, cậu chớ cho rằng, chỉ bằng một người như cậu, có thể làm được gì?!”
Vừa dứt lời, mấy vị cường giả thế gia được huấn luyện nghiêm chỉnh, trong nháy mắt xông lên trước, vây quanh Yêu Mị Nam Tử.
“Không không cần biết cậu có lai lịch, hôm nay sẽ để cho cậu có thể tới mà không thể về, chết ở chỗ này!” Ông lão mặc áo trắng trong mắt run lên.
Vừa dứt lời, ống tay áo Yêu Mị Nam Tử loé lên ánh sáng lạng lẽo của dao găm.
“Phốc”!
Trong chốc lát, mấy vị cường giả thế gia vây quanh hắn, đồng thời lui về phía sau, chỗ cổ, đã sớm bị chủy thủ sắc bén cắt phải, máu đỏ tươi phọt ra, đem đại điện nhuộm thành vẻ yêu dị.
“Cái gì?!” Ông lão mặc áo trắng thần sắc hoảng sợ.
Trong khi nói chuyện, Yêu Mị Nam Tử đã đi tới trước người hắn (ông lão), một cái tay khoác lên cánh tay bên trên.
“Cậu rốt cuộc là ai!” Ông lão mặc áo trắng cả giận nói.
“Ông có thể gọi tôi… Nhất Chi Hoa…” Yêu Mị Nam Tử nhẹ giọng cười nói.
“Nhất Chi Hoa…” Đồng tử trong mắt Ông lão đột nhiên rụt lại, nhìn chăm chú Yêu Mị Nam Tử trước mặt, khó tin: “Cậu là… Châu Âu… Nhất Chi Hoa!”
Xưng hô Nhất Chi Hoa, cùng với Tử Vong Hoa Hồng năm đó giống nhau, mà độ khủng bố của Nhất Chi Hoa này… Cũng không kém gì Tử Vong Hoa Hồng!
Giống với Tử Vong Hoa Hồng, Nhất Chi Hoa đã sớm mai danh ẩn tích, rất lâu chưa từng lộ diện, rất nhiều lời đồn đãi, đều nói Nhất Chi Hoa đã chết đi từ lâu.
Thứ người như vậy, làm sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở nước Hoa… Tìm tới bọn họ…
“Nếu ông không biết tung tích của Nhiếp Vô Ưu, vậy thì hoàn toàn biến mất đi.” Nhất Chi Hoa khóe miệng hơi dương lên, nở nụ cười mang độc tính khiến mọi người nhớ mãi.
Vừa dứt lời, theo sau một loạt tiếng bước chân, bốn người đàn ông chậm rãi đi vào phòng khách Cổ tộc.
“Yo, đội trưởng đại nhân, anh đã đến rồi!” Nhìn thấy Nhiếp Vô Danh, khát máu cùng lãnh khốc trong mắt Nhất Chi Hoa trong nháy mắt tan đi, biến thành mắt Tinh tinh, không thèm quản ông lão mặc áo trắng nữa, một bộ dạng muốn nhào vào ngực Nhiếp Vô Danh.
“Cút.” Nhiếp Vô Danh không vui nói.
“Chồng à… Đội trưởng khi dễ tôi…” Nhất Chi Hoa nhìn về phía mỹ nam băng sơn cõng sau lưng mấy ván quan tàu bên người Nhiếp Vô Danh, mặt đầy ủy khuất.
“Chồng ơi… Anh nói một câu đi, một chữ cũng được a…” Thấy băng sơn mỹ nam không có chút phản ứng nào với dục vọng của hắn, Nhất Chi Hoa nhếch miệng lên.
“Cút.” Ánh mắt Băng sơn mỹ nam quét qua Nhất Chi Hoa, lạnh như băng mở miệng.
Nhất Chi Hoa, “…”
Giờ phút này, Nhiếp Vô Danh nhìn về phía ông lão mặc áo trắng, nhàn nhạt mở miệng: “Em gái tôi xuất hiện lần cuối cùng, chính là ở chung quanh khu vực nước Hoa, mà toàn bộ nước Hoa, người có năng lực khống chế em gái tôi, cũng chỉ có phản đồ là chi nhánh nước Hoa các người, nói, em gái tôi ở đâu?”
“Cậu… Cậu là ai?” Ông lão mặc áo trắng hoảng sợ quan sát Nhiếp Vô Danh.
“Nhiếp Vô Danh.” Nhiếp Vô Danh nói thẳng ra tên của mình.
“Cái…Cái gì… Nhiếp Vô Danh…” Ông lão đồ trắng nghe vậy liền hít một hơi khí lạnh, giống như bùn nát, trong nháy mắt tê liệt ngã xuống đất, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng cùng sợ hãi.
/2489
|