Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.net
- --
Bầu trời trong trẻo, giữa quảng trường.
Trọng tài đảo mắt qua toàn trường một cái, không một chỗ trống, gần như đầy ấp.
"Giải thi đấu da mặt dày mỗi năm một lần bắt đầu, chư vị ở đây đều là tuyển thủ trúng tuyển." Trọng tài lên tiếng nói.
"Ha ha ha, quán quân giải da mặt dày này nhất định là tôi." Lâm Khuyết nhìn về phía Tư Dạ Hàn ở bên cạnh.
"Tôi bỏ quyền." Lúc này, Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm mở miệng nói.
"Tôi cũng nhận thua." Rất nhanh, Kỷ Tu Nhiễm toàn thân áo trắng cười lên thành tiếng.
Diệp Oản Oản đong đưa hai chân, hướng về bốn phía quan sát. Toàn trường ở đây, người duy nhất có thể tạo thành uy hiếp đối với chính mình, sợ rằng chỉ có anh ruột của mình đi?
"Mời Minh chủ Không Sợ Minh phát biểu!" Trọng tài hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại.
Nghe tiếng, lúc này Diệp Oản Oản mới đứng dậy, tự tin cười nói: "Tại Hoa quốc, tôi và Tư Vô Thiên đánh nhau, hắn người đông thế mạnh, bất quá vậy thì đã sao? Tôi chỉ gọi một cú điện thoại, liền giải quyết êm đẹp rồi!"
Người chủ trì hỏi: "Cô gọi điện thoại cho ai?"
Diệp Oản Oản: "Cảnh sát."
Mọi người: "..."
"Cắt!" Nhiếp Vô Danh mặt đầy không phục: "Tôi khi còn bé cùng tiểu ác bá trong xóm hẹn đánh nhau, hắn mang theo cả chục người! Mà tôi thì khác, chỉ mang theo một người."
"Anh mang theo ai tới?" Trọng tài hiếu kỳ hỏi.
"Ừm... tôi dẫn theo cha hắn tới." Nhiếp Vô Danh đáp.
Mọi người: "..."
"Tôi dùng một cái bánh nướng đã liền lừa được Bảo Bảo nhà mình vào trong lòng bàn tay. Bảo Bảo nhà tôi là thủ lĩnh A Tu La." Diệp Oản Oản khoe.
Nhiếp Vô Danh: "Tôi chỉ dùng một cái bàn tính đã đổi được mỹ nhân nhà tôi vào trong tay, lại còn là đích thân trao đổi với mẹ vợ! Mỹ nhân nhà tôi là thủ lĩnh của Tử Vong Hoa Hồng!"
"Tôi ham tiền như mạng." Diệp Oản Oản cười lạnh nói.
"Anh mê tiền hơn em đấy!" Nhiếp Vô Danh nói.
Khóe miệng Diệp Oản Oản có chút co giật, hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Trên đảo không người, một vị đại lão nói không có chuyện hắn không dám làm. Tôi và hắn đánh cược, vật cược là Bạch Hổ lệnh của hắn, cuối cùng tôi đã thắng!"
Trọng tài: "Đại lão đó tôi biết, là một nhân vật hung ác đấy, vậy cô đánh cược thế nào?"
Diệp Oản Oản: "Tôi cá là hắn không dám ăn... cứt!"
Trọng tài: "..."
Nhiếp Vô Danh: "Tôi tại Hoa quốc đã tham gia đủ loại tranh tài thử thách truyền hình, thắng không biết bao nhiêu tủ lạnh, TV, máy giặt quần áo. Bọn họ bất đắc dĩ ngưng chiếu tiết mục, cuối cùng tôi bị tất cả các chương trình thử thách tại Hoa quốc liệt vào danh sách đen, trở thành tuyển thủ vĩnh viễn bị cấm thi đấu."
Mọi người: "Chuyện này con mịa nó rốt cuộc có cái gì đáng để kiêu ngạo chứ!!!"
Diệp Oản Oản: "..."
Nhiếp Vô Danh: "Bên trong group WeChat, tôi vĩnh viễn không bao giờ nói chuyện, phương pháp duy nhất để tìm tôi chính là phát bao lì xì."
Diệp Oản Oản: "Em dùng một đồng tiền liền có thể tìm được anh!"
Nhiếp Vô Danh: "Một đồng cũng là tiền!"
Diệp Oản Oản: "..."
"Dĩ nhiên, tôi còn có đòn sát thủ." Nhiếp Vô Danh nhìn về phía đội năm người.
Chợt, toàn trường vang lên một đoạn khẩu hiệu làm người ta xấu hổ ——
"Chư thần đội trưởng, phong lưu phóng khoáng!"
"Đẹp trai anh tuấn, đẹp trai anh tuấn!"
"Mạnh mạnh mạnh mạnh!"
Mọi người: "..."
Quá xấu hổ...
Có thể trả vé sao?
Diệp Oản Oản hiện rõ chữ mẹ-nhà-nó trên mặt: "Tôi nhận thua."
"Vậy thì đã là gì! Cửa chống trộm trị giá vài ngàn, tôi nói giá gốc 200 ngàn, ưu đãi giảm 50%, bị tôi bán ra với giá trên trời 100 ngàn, lại còn bán cho Cẩu Tạp Chủng, anh ta còn cảm tạ ân đức của tôi!"
Trong lúc trọng tài muốn tuyên bố kết quả, Bắc Đẩu bỗng nhiên đứng lên.
Tại chỗ, Dịch Thủy Hàn ngồi ở khán đài liếc nhìn Bắc Đẩu một cái.
Hay lắm! Bắc Đẩu!!
Trọng tài toát hết cả mồ hôi lạnh: "Tôi tuyên bố, người đạt được giải nhất cuộc so đấu vô sỉ của truyện《 Như Hàn Quang Gặp Ánh Nắng Chói Chang》* là —— Nhiếp Vô Danh!"
* Tên gốc của truyện này.
"Chư thần đội trưởng, phong lưu phóng khoáng!"
"Đẹp trai anh tuấn, đẹp trai anh tuấn!"
"Mạnh mạnh mạnh mạnh!"
Diệp Oản Oản ôm quyền: "Quấy rầy, cáo từ!"
-
(Hoàn)
- --
Bầu trời trong trẻo, giữa quảng trường.
Trọng tài đảo mắt qua toàn trường một cái, không một chỗ trống, gần như đầy ấp.
"Giải thi đấu da mặt dày mỗi năm một lần bắt đầu, chư vị ở đây đều là tuyển thủ trúng tuyển." Trọng tài lên tiếng nói.
"Ha ha ha, quán quân giải da mặt dày này nhất định là tôi." Lâm Khuyết nhìn về phía Tư Dạ Hàn ở bên cạnh.
"Tôi bỏ quyền." Lúc này, Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm mở miệng nói.
"Tôi cũng nhận thua." Rất nhanh, Kỷ Tu Nhiễm toàn thân áo trắng cười lên thành tiếng.
Diệp Oản Oản đong đưa hai chân, hướng về bốn phía quan sát. Toàn trường ở đây, người duy nhất có thể tạo thành uy hiếp đối với chính mình, sợ rằng chỉ có anh ruột của mình đi?
"Mời Minh chủ Không Sợ Minh phát biểu!" Trọng tài hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại.
Nghe tiếng, lúc này Diệp Oản Oản mới đứng dậy, tự tin cười nói: "Tại Hoa quốc, tôi và Tư Vô Thiên đánh nhau, hắn người đông thế mạnh, bất quá vậy thì đã sao? Tôi chỉ gọi một cú điện thoại, liền giải quyết êm đẹp rồi!"
Người chủ trì hỏi: "Cô gọi điện thoại cho ai?"
Diệp Oản Oản: "Cảnh sát."
Mọi người: "..."
"Cắt!" Nhiếp Vô Danh mặt đầy không phục: "Tôi khi còn bé cùng tiểu ác bá trong xóm hẹn đánh nhau, hắn mang theo cả chục người! Mà tôi thì khác, chỉ mang theo một người."
"Anh mang theo ai tới?" Trọng tài hiếu kỳ hỏi.
"Ừm... tôi dẫn theo cha hắn tới." Nhiếp Vô Danh đáp.
Mọi người: "..."
"Tôi dùng một cái bánh nướng đã liền lừa được Bảo Bảo nhà mình vào trong lòng bàn tay. Bảo Bảo nhà tôi là thủ lĩnh A Tu La." Diệp Oản Oản khoe.
Nhiếp Vô Danh: "Tôi chỉ dùng một cái bàn tính đã đổi được mỹ nhân nhà tôi vào trong tay, lại còn là đích thân trao đổi với mẹ vợ! Mỹ nhân nhà tôi là thủ lĩnh của Tử Vong Hoa Hồng!"
"Tôi ham tiền như mạng." Diệp Oản Oản cười lạnh nói.
"Anh mê tiền hơn em đấy!" Nhiếp Vô Danh nói.
Khóe miệng Diệp Oản Oản có chút co giật, hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Trên đảo không người, một vị đại lão nói không có chuyện hắn không dám làm. Tôi và hắn đánh cược, vật cược là Bạch Hổ lệnh của hắn, cuối cùng tôi đã thắng!"
Trọng tài: "Đại lão đó tôi biết, là một nhân vật hung ác đấy, vậy cô đánh cược thế nào?"
Diệp Oản Oản: "Tôi cá là hắn không dám ăn... cứt!"
Trọng tài: "..."
Nhiếp Vô Danh: "Tôi tại Hoa quốc đã tham gia đủ loại tranh tài thử thách truyền hình, thắng không biết bao nhiêu tủ lạnh, TV, máy giặt quần áo. Bọn họ bất đắc dĩ ngưng chiếu tiết mục, cuối cùng tôi bị tất cả các chương trình thử thách tại Hoa quốc liệt vào danh sách đen, trở thành tuyển thủ vĩnh viễn bị cấm thi đấu."
Mọi người: "Chuyện này con mịa nó rốt cuộc có cái gì đáng để kiêu ngạo chứ!!!"
Diệp Oản Oản: "..."
Nhiếp Vô Danh: "Bên trong group WeChat, tôi vĩnh viễn không bao giờ nói chuyện, phương pháp duy nhất để tìm tôi chính là phát bao lì xì."
Diệp Oản Oản: "Em dùng một đồng tiền liền có thể tìm được anh!"
Nhiếp Vô Danh: "Một đồng cũng là tiền!"
Diệp Oản Oản: "..."
"Dĩ nhiên, tôi còn có đòn sát thủ." Nhiếp Vô Danh nhìn về phía đội năm người.
Chợt, toàn trường vang lên một đoạn khẩu hiệu làm người ta xấu hổ ——
"Chư thần đội trưởng, phong lưu phóng khoáng!"
"Đẹp trai anh tuấn, đẹp trai anh tuấn!"
"Mạnh mạnh mạnh mạnh!"
Mọi người: "..."
Quá xấu hổ...
Có thể trả vé sao?
Diệp Oản Oản hiện rõ chữ mẹ-nhà-nó trên mặt: "Tôi nhận thua."
"Vậy thì đã là gì! Cửa chống trộm trị giá vài ngàn, tôi nói giá gốc 200 ngàn, ưu đãi giảm 50%, bị tôi bán ra với giá trên trời 100 ngàn, lại còn bán cho Cẩu Tạp Chủng, anh ta còn cảm tạ ân đức của tôi!"
Trong lúc trọng tài muốn tuyên bố kết quả, Bắc Đẩu bỗng nhiên đứng lên.
Tại chỗ, Dịch Thủy Hàn ngồi ở khán đài liếc nhìn Bắc Đẩu một cái.
Hay lắm! Bắc Đẩu!!
Trọng tài toát hết cả mồ hôi lạnh: "Tôi tuyên bố, người đạt được giải nhất cuộc so đấu vô sỉ của truyện《 Như Hàn Quang Gặp Ánh Nắng Chói Chang》* là —— Nhiếp Vô Danh!"
* Tên gốc của truyện này.
"Chư thần đội trưởng, phong lưu phóng khoáng!"
"Đẹp trai anh tuấn, đẹp trai anh tuấn!"
"Mạnh mạnh mạnh mạnh!"
Diệp Oản Oản ôm quyền: "Quấy rầy, cáo từ!"
-
(Hoàn)
/2489
|