"Vân Mạc, còn không qua đây?"
Rất nhanh, Dịch Linh Quân nhìn về phía người thiếu nữ ở trước hội trường, mở miệng cười nói.
"Vâng thưa cha."
Cô gái mặt không cảm xúc, thật giống như không coi ai ra gì, đi về phía Dịch Linh Quân.
Vào giờ phút này, ánh mắt của mọi người, trong nháy mắt rơi vào trên người cô gái có vẻ cao cao tại thượng, khinh thường vạn vật kia.
Sự lạnh lùng và cao ngạo từ sâu tận trong xương tủy, một uy áp “muốn-sống-chớ-chọc-vào”, phối hợp với gương mặt đầy quyến rũ kia của cô, cứ như là một nữ thần không thể xâm phạm. Chẳng cần phải làm gì, cũng đã đủ để chặn tất cả mọi người ở ngoài cửa.
"Cô ta...?"
Ánh mắt Tần Hi Viện rơi vào trên người cô gái trẻ kia, mặt đầy vẻ khiếp sợ. Cô gái này... Co gái này không phải là Nhiếp Vô Ưu của Nhiếp gia Vân Thành sao? Làm sao lại trở thành con gái của Dịch Linh Quân rồi?
Không đúng!
Mới vừa rồi, Hội trưởng Dịch Linh Quân nói cô ta tên là gì...Vân Mạc!
Hơn nữa, từ nhỏ đã được Dịch hội trưởng đưa ra nước ngoài, làm sao sẽ có thể là Nhiếp Vô Ưu?
Nhưng, tướng mạo kia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ả hầu gái ở bên cạnh đã sớm đờ đẫn tại chỗ, nhìn về phía cô gái đang từng bước một đi hướng vào bên trong hội trường, trên gương mặt phủ đầy sự hoảng sợ ngập tràn.
Cô gái này, không phải là Nhiếp Vô Ưu... mà là thiên kim ái nữ của Dịch hội trưởng, Dịch Vân Mạc!
"Nhường!"
Cô gái liếc Tần Hi Viện đang ngăn cản ở bên người một cái, trong mắt hiện ra một sự chán ghét nồng đậm, trên mặt vẫn là vẻ lạnh giá thấu xương. Vẻn vẹn một chữ, thật giống như đã đủ đẩy người ta vào hầm băng lạnh buốt.
Tần Hi Viện còn chưa kịp tỉnh hồn lại, sửng sốt thấy rõ.
"Cô, cản đường rồi!" Thiếu nữ kia lạnh lùng nói.
Dưới áp lực và bầu không khí không cho phép chối từ như vậy, Tần Hi Viện bỗng theo bản năng nhường đường cho cô gái kia.
...
"Con bà nó, không thể nào đâu, cô ấy không phải là Nhiếp Vô Ưu?" Lâm Khuyết nhìn chằm chằm cô gái trẻ giống như Nam Cực phủ đầy băng tuyết kia, thần sắc không khỏi đầy kinh ngạc.
"Cửu ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy không phải là Cửu tẩu sao? Không có khả năng!! Dung mạo quá giống nhau rồi đi... Không không không, cũng không đúng, làm sao Cửu tẩu có thể có khí tràng kinh khủng như vậy? Nhất cử nhất động này, thậm chí chỉ một ánh mắt, cũng quá kinh con mịa nó khủng. Mới vừa rồi ánh mắt cô ấy nhìn Tần Hi Viện, quả thật là ngay cả Tần Hi Viện cũng không được xem như một con người, thật sự không giống như là Cửu tẩu!" Lâm Khuyết lẩm bẩm trong miệng.
"Nào chỉ là nhìn Tần Hi Viện, tôi có cảm giác, trừ Hội trưởng Dịch Linh Quân ra, căn bản là cô ấy không xem bất cứ một ai trong chúng ta như một con người cả... Thế này cũng quá cuồng vọng lớn lối!" Chân mày Du Thiệu hơi nhăn lại.
Ông ta sống lâu như vậy, còn chưa từng thấy một thiếu nữ nào không để ai vào trong mắt như thế, nhìn một cái đã biết, tuyệt đối không phải là một người dễ đối phó.
"Con bà nó, đó nhất định chính là một loại cảm giác ưu việt từ trong xương tản ra có được không? Khí tràng kia, thật sự cũng quá giống với Cửu ca rồi đi... Không đúng, quả thật là so với Cửu ca hung tợn hơn gấp trăm lần, không, một ngàn lần!" Lâm Khuyết nói.
Cửu ca là nội liễm, còn cô gái kia là hoàn toàn không hề che giấu chút nào.
Trong lúc nói chuyện, Tư Dạ Hàn lãnh đạm liếc nhìn Lâm Khuyết một cái.
"Cửu ca, tôi không phải là có ý đó, ý tôi nói là cô gái kia cũng quá đáng rồi..." Lâm Khuyết lập tức giải thích.
Giờ phút này, Ân Duyệt Dung nhìn chằm chằm người thiếu nữ đang chậm rãi đi tới bên người Dịch Linh Quân, trong mắt hơi có chút nghi ngờ.
Thời điểm tại Vân Thành, đích thân bà đã quan sát Nhiếp Vô Ưu.
Nhiếp Vô Ưu đúng là rất đẹp, nhưng cũng không có hoàn toàn để lộ vẻ đẹp của mình ra. Mà cô bé này thì lại hoàn toàn bất đồng, đã đem vẻ đẹp của chính mình, biểu hiện đầy tinh tế.
Hơn nữa, Nhiếp Vô Ưu cũng không hề tạo ra áp lực gì đáng kể, nhưng còn cô gái này, loại uy áp phát ra này, là sự lạnh lùng từ trong xương. Cứ như thể từ khi vừa ra đời, đã được định sẵn sẽ trở thành người lãnh đạo tối thượng. Nhất là thời điểm ánh mắt cô ấy nhìn người khác, cái loại lạnh lùng từ trong cốt tủy này, không giống như là giả vờ.
Rất nhanh, Dịch Linh Quân nhìn về phía người thiếu nữ ở trước hội trường, mở miệng cười nói.
"Vâng thưa cha."
Cô gái mặt không cảm xúc, thật giống như không coi ai ra gì, đi về phía Dịch Linh Quân.
Vào giờ phút này, ánh mắt của mọi người, trong nháy mắt rơi vào trên người cô gái có vẻ cao cao tại thượng, khinh thường vạn vật kia.
Sự lạnh lùng và cao ngạo từ sâu tận trong xương tủy, một uy áp “muốn-sống-chớ-chọc-vào”, phối hợp với gương mặt đầy quyến rũ kia của cô, cứ như là một nữ thần không thể xâm phạm. Chẳng cần phải làm gì, cũng đã đủ để chặn tất cả mọi người ở ngoài cửa.
"Cô ta...?"
Ánh mắt Tần Hi Viện rơi vào trên người cô gái trẻ kia, mặt đầy vẻ khiếp sợ. Cô gái này... Co gái này không phải là Nhiếp Vô Ưu của Nhiếp gia Vân Thành sao? Làm sao lại trở thành con gái của Dịch Linh Quân rồi?
Không đúng!
Mới vừa rồi, Hội trưởng Dịch Linh Quân nói cô ta tên là gì...Vân Mạc!
Hơn nữa, từ nhỏ đã được Dịch hội trưởng đưa ra nước ngoài, làm sao sẽ có thể là Nhiếp Vô Ưu?
Nhưng, tướng mạo kia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ả hầu gái ở bên cạnh đã sớm đờ đẫn tại chỗ, nhìn về phía cô gái đang từng bước một đi hướng vào bên trong hội trường, trên gương mặt phủ đầy sự hoảng sợ ngập tràn.
Cô gái này, không phải là Nhiếp Vô Ưu... mà là thiên kim ái nữ của Dịch hội trưởng, Dịch Vân Mạc!
"Nhường!"
Cô gái liếc Tần Hi Viện đang ngăn cản ở bên người một cái, trong mắt hiện ra một sự chán ghét nồng đậm, trên mặt vẫn là vẻ lạnh giá thấu xương. Vẻn vẹn một chữ, thật giống như đã đủ đẩy người ta vào hầm băng lạnh buốt.
Tần Hi Viện còn chưa kịp tỉnh hồn lại, sửng sốt thấy rõ.
"Cô, cản đường rồi!" Thiếu nữ kia lạnh lùng nói.
Dưới áp lực và bầu không khí không cho phép chối từ như vậy, Tần Hi Viện bỗng theo bản năng nhường đường cho cô gái kia.
...
"Con bà nó, không thể nào đâu, cô ấy không phải là Nhiếp Vô Ưu?" Lâm Khuyết nhìn chằm chằm cô gái trẻ giống như Nam Cực phủ đầy băng tuyết kia, thần sắc không khỏi đầy kinh ngạc.
"Cửu ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy không phải là Cửu tẩu sao? Không có khả năng!! Dung mạo quá giống nhau rồi đi... Không không không, cũng không đúng, làm sao Cửu tẩu có thể có khí tràng kinh khủng như vậy? Nhất cử nhất động này, thậm chí chỉ một ánh mắt, cũng quá kinh con mịa nó khủng. Mới vừa rồi ánh mắt cô ấy nhìn Tần Hi Viện, quả thật là ngay cả Tần Hi Viện cũng không được xem như một con người, thật sự không giống như là Cửu tẩu!" Lâm Khuyết lẩm bẩm trong miệng.
"Nào chỉ là nhìn Tần Hi Viện, tôi có cảm giác, trừ Hội trưởng Dịch Linh Quân ra, căn bản là cô ấy không xem bất cứ một ai trong chúng ta như một con người cả... Thế này cũng quá cuồng vọng lớn lối!" Chân mày Du Thiệu hơi nhăn lại.
Ông ta sống lâu như vậy, còn chưa từng thấy một thiếu nữ nào không để ai vào trong mắt như thế, nhìn một cái đã biết, tuyệt đối không phải là một người dễ đối phó.
"Con bà nó, đó nhất định chính là một loại cảm giác ưu việt từ trong xương tản ra có được không? Khí tràng kia, thật sự cũng quá giống với Cửu ca rồi đi... Không đúng, quả thật là so với Cửu ca hung tợn hơn gấp trăm lần, không, một ngàn lần!" Lâm Khuyết nói.
Cửu ca là nội liễm, còn cô gái kia là hoàn toàn không hề che giấu chút nào.
Trong lúc nói chuyện, Tư Dạ Hàn lãnh đạm liếc nhìn Lâm Khuyết một cái.
"Cửu ca, tôi không phải là có ý đó, ý tôi nói là cô gái kia cũng quá đáng rồi..." Lâm Khuyết lập tức giải thích.
Giờ phút này, Ân Duyệt Dung nhìn chằm chằm người thiếu nữ đang chậm rãi đi tới bên người Dịch Linh Quân, trong mắt hơi có chút nghi ngờ.
Thời điểm tại Vân Thành, đích thân bà đã quan sát Nhiếp Vô Ưu.
Nhiếp Vô Ưu đúng là rất đẹp, nhưng cũng không có hoàn toàn để lộ vẻ đẹp của mình ra. Mà cô bé này thì lại hoàn toàn bất đồng, đã đem vẻ đẹp của chính mình, biểu hiện đầy tinh tế.
Hơn nữa, Nhiếp Vô Ưu cũng không hề tạo ra áp lực gì đáng kể, nhưng còn cô gái này, loại uy áp phát ra này, là sự lạnh lùng từ trong xương. Cứ như thể từ khi vừa ra đời, đã được định sẵn sẽ trở thành người lãnh đạo tối thượng. Nhất là thời điểm ánh mắt cô ấy nhìn người khác, cái loại lạnh lùng từ trong cốt tủy này, không giống như là giả vờ.
/2489
|