Beta: Đông Hoa
Tống Nguyệt Linh năm ngón tay nắm lấy cánh cửa run rẩy, bóng lưng cứng đờ cũng không nhúc nhích chỉ im lặng đứng đó.
"Anh biết anh đã làm em tổn thương rất nhiều, anh cũng không biết nên làm thế nào để cho em có thể tha thứ cho anh? Nhưng xin em đừng lạnh lùng xa lạ như thế có được không, đừng làm như thể không quen biết anh, điều đó làm anh thật khó chịu, em biết không?" Nghiêm Hạo nhìn bóng lưng của cô đau lòng nói, anh thật không muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô khi nhìn anh, không muốn nghe giọng nói hờ hững mà xa lạ của cô, càng không muốn nhìn thấy ánh mắt không một tia tình cảm của cô mỗi khi nhìn anh. Mỗi cử động đó làm anh thật đau thật lạnh như thể ngâm mình vào tận hầm băng vạn trượng, khiến cho anh đau không thở nổi. Làm anh cảm thấy bản thân mình nhút nhát, sợ hãi mà trốn tránh ánh mắt của cô nhưng lại không thể cưỡng lại được sự thôi thúc trong tim muốn nhìn thấy cô.
Tống Nguyệt Linh cười lạnh, nén cảm xúc phẫn hận trong lòng: "Vậy, tổng giám đốc Nghiêm muốn tôi phải có vẻ mặt nào với ngài đây?" Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Nghiêm Hạo khó khăn im lặng.
"Lạnh lùng xa lạ thì anh khó chịu, vậy thay thế bằng gương mặt đầy tình cảm quyến luyến, dịu dàng gọi anh một tiếng "Hạo" thâm tình thì liệu anh có hài lòng không? Nhưng tôi không có quên, khi tôi mang theo tình yêu tuyệt vọng đau khổ cầu xin anh đừng bỏ rơi tôi, còn bất chấp tất cả tự tôn để cầu xin anh chỉ vì tình yêu của tôi và sự tin tưởng đáng thương vào tình cảm của anh dành cho tôi. Nhưng đổi lại tôi được gì ngoài sự lạnh lùng tàn nhẫn của anh, anh hung hăng đẩy tôi ra khỏi cuộc đời của anh. Một khắc đó tôi thấy tình yêu của mình thật buồn cười. Khi tôi mang thai cô ta cũng mang thai, cô ta được anh chở che chăm sóc còn tôi một mình sợ hãi, sợ anh phát hiện ra, lại một lần đi giành lấy con của tôi. Tôi một mình rời đi, chịu đựng tất cả để sinh ra bảo bảo, tôi cũng không oán trách anh bởi vì rốt cuộc tôi cũng đã có đứa con là niềm vui của riêng mình. Ngày nghe tin hai đứa con trai của mình bệnh tật như thế, tâm tôi như ai xé, lần đầu tiên tôi oán trách anh, hận vì cuộc đời này cho tôi gặp anh và yêu anh. Nếu không phải vì anh thì tôi đâu phải xa hai bảo bảo ngần ấy năm để cho chúng nó một mình chịu đựng tất cả? Nếu không phải tại anh, tôi vì sao có con mà không được ở bên cạnh con, hai lần mang thai cho anh, ba đứa con chào đời lúc đó anh đang làm gì? Không phải anh lúc đó luôn ở bên người mà anh yêu mặn nồng đó sao? Tất cả tôi đều không nói một câu oán trách với anh nhưng không có nghĩa là tôi không hay biết gì. Hôm nay tôi còn đứng trước mặt anh là vì anh là ba của ba đứa trẻ, chỉ vậy thôi!"
Tống Nguyệt Linh phẩn nộ tức giận nói xong cũng không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng, nhưng thân thể không kiềm chế được khẽ run lên.
Thang máy vừa đóng lại, cô mệt mỏi, cô cảm thấy mình thật bất lực, nước mắt cứ thế rơi xuống. Cô thật vô dụng, tại sao anh ta chỉ nói một câu thôi thì cô lại không kìm lòng được rồi? Cô còn mong đợi còn hy vọng gì ở con người ấy nữa chứ? Tống Nguyệt Linh, mày thật không có tiền đồ! Hung hăng mắng mình xong, cô đứng lên sửa lại bộ dáng chật vật của mình bước ra khỏi thang máy.
Nghiêm Hạo từ lúc Tống Nguyệt Linh rời khỏi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cánh cửa đến ngẩn người, tâm cũng chùng xuống đau đớn. Thì ra cô đã khổ sở đau lòng như vậy, thì ra chính anh đã tự mình khiến cho cô oán hận như vậy. Nhớ lúc đó, cô đã từng cầu xin anh nhưng anh đã làm gì, ngoại trừ tàn nhẫn tuyệt tình? Anh cứ cho rằng người mà mình yêu chính là Lưu Uyển Nhược, chính cô là người chia cách anh và Uyển Nhược vì thế mà anh đổ tất cả trách nhiệm lên đầu cô. Nhưng bản thân anh cũng chưa có một lần nào suy nghĩ cho cô khi một thân gầy yếu bơ vơ phải mang thai sinh con. Cô cũng chỉ muốn đứa con của mình có ba có mẹ, cô nhẫn nhịn chịu đựng tính khí của anh, kiên nhẫn phục vụ anh lấy lòng anh, anh không phải vì bị sự hấp dẫn của cô nên không kìm được mà yêu cô sao, từ đầu đến cuối cô đều như thế, không thay đổi gì. Chỉ có anh là đổi thay, chỉ có anh cùng với sự ích kỷ ngu ngốc của mình mà một tay đánh đổi tất cả. Chẳng trách cô oán hận anh như vậy! Nghiêm Hạo hối hận, đau lòng cùng tự trách nhưng tất cả đều quá muộn, nếu như thời gian có thể quay lại . . . . .
***
Mặc Thi Vũ đứng nghiêm trang trước ngôi mộ của cố nhân, bên cạnh anh là một cô gái nhỏ khoảng 15, 16 tuổi, gương mặt xinh xắn, vóc dáng cao gầy đang trong giai đoạn phát triển. Cô bé nhu thuận đứng bên cạnh anh trai của mình, ánh mắt khi nhìn người trong bức hình ở trên bia mộ liền nhu hoà.
Cô bé tiến lên lấy khăn lau nhẹ gương mặt trong ảnh: "Chị khỏe không? Không biết chị còn nhớ em không?" Cô bé nói tới đây thì lém lỉnh cười một tiếng: "Em là cô bé ngu ngốc nhờ chị cứu mạng đấy, nhờ có chị, em mới có thể dũng cảm thoát khỏi bóng ma của chính mình để có thể sống như một người bình thường. Cám ơn chị, nếu có kiếp sau, em xin được có cơ hội trả ơn cứu mạng này của chị!"
Mặc Thi Vũ nhìn em gái đang thì thầm, ánh mắt sủng nịnh yêu thương nhìn cô. Cô em gái của anh từ khi hết bệnh thì rất yêu đời, cuộc sống rất tích cực, vui vẻ hòa nhập với tất cả mọi người. Còn nhỏ đã biết tiết kiệm tiền để có thể giúp đỡ cho những người thiếu may mắn. Còn nhỏ tuổi nhưng so với bất kỳ ai đều lương thiện tốt đẹp hơn, làm cho anh hãnh diện yêu thương không thôi.
Tống Nguyệt Linh ngạc nhiên nhìn đến hai người đang trước mộ cô. Mỗi khi cô có chuyện không vui, cô đều ra đây nhìn tấm hình của mình trên bia mộ để thầm dặn mình phải cố gắng lên, không có gì đáng sợ và tuyệt vọng hơn khi mình chết đi, còn sống là còn hy vọng không phải sao?
Hai anh em Mặc Thi Vũ nhìn Tống Nguyệt Linh đi về phía ngôi mộ này thì đứng nép qua một bên, nhường lối cho cô. Tống Nguyệt Linh gật đầu với họ một cái, cầm bó hoá bách hợp trắng muốt để xuống.
"Chị là gì của chị ấy, là bạn sao?" Mặc Thi Giai vui vẻ hỏi. Bởi vì sống ở nước ngoài lâu cho nên tính cách của cô bé sôi nổi hoà đồng lại không câu nệ gì.
Tống Nguyệt Linh giật mình khi nhìn đến cô bé đang đứng ở bên cạnh mình, gương mặt sáng rỡ như ánh mặt trời làm cho người ta cảm thấy ấm áp, cô không khỏi có thiện cảm với cô bé này: "Tôi và cô ấy rất quen thuộc!" Vốn dĩ là cô mà, Tống Nguyệt Linh đưa ánh mắt như hỏi hai người họ là ai.
"Em là người mang ơn của chị ấy nên ghé thăm!" Mặc Thi Giai trả lời.
"Vậy à!" Tống Nguyệt Linh cũng không nói thêm gì, đối với người ngoài cô vẫn luôn lạnh nhạt, chưa nói đến hai người này cô mới gặp lần đầu nhưng họ lại nói cô là ân nhân của họ làm cho cô cũng hơi khó hiểu. Đời trước có một lần duy nhất làm người tốt mà chết đi, không phải là lần đó đi?
"Em là Mặc Thi Giai. Chị khi nào đến đây thăm chị ấy, chị nhớ gởi lời hỏi thăm chị ấy dùm em với nhé! Lần này tới đây không biết khi nào có thể đến nữa." Mặc Thi Giai buồn bã nói, cô bé đã xem Tống Nguyệt Linh như thể là người thân thiết nhất rồi, vì chị ấy đã cho cô bé sinh mạng này, một lần nữa được sống và yêu thương. Chính vì thế cô luôn cố gắng sống thật tốt, giúp đỡ những người xung quanh làm cho họ cảm thấy ấm áp hơn và không tuyệt vọng.
Tống Nguyệt Linh nhìn gương mặt chân thành của cô bé có chút xúc động, thật ra làm người tốt cũng không tệ nha: "Chỉ cần trong lòng em có họ là đủ rồi, hình thức không quan trọng, hãy sống thật hạnh phúc. Có như thế cô ấy cũng sẽ vui vì đã làm được một việc ý nghĩa mang hạnh phúc đến cho người khác." Tống nguyệt Linh nhẹ nhàng nói, cô không muốn cô gái như ánh mặt trời này cảm thấy mắc nợ cô, vì một chút xúc động nên cô mới cứu cô bé cũng không mong được người khác báo đáp lại.
Tống Nguyệt Linh nói xong thì im lặng. Mặc Thi Giai nghe cô nói như thế, gương mặt kích động sau đó hiểu ra rồi nhìn cô đầy cảm kích, cười ngọt ngào nhìn người trong hìn . Mặc Thi Vũ nhìn em gái mình thông suốt cũng nhẹ thở ra, thật ra mấy năm nay cô bé vẫn luôn gồng mình sống thật tốt để báo đáp lại ơn cứu mạng của người đã cứu cô bé. Anh cũng không muốn em gái mình phải chịu áp lực quá. Ánh mắt anh nhìn về phía Tống Nguyệt Linh cảm ơn.
Tống Nguyệt Linh đón nhận lấy ánh mắt ấy, chỉ mỉm cười tỏ ý không sao. Người con gái này có chút quen thuộc nhưng không nhớ ra mình đã gặp ở đâu? Mang theo thắc mắc cùng em gái từ giã Tống Nguyệt Linh rồi rời khỏi nghĩa trang.
Lần này sẵn dịp Thi Giai nghỉ hè, cô bé muốn cùng anh về thành phố A để tịnh dưỡng. Anh biết em gái anh là muốn đi thăm mộ của Tống Nguyệt Linh mới là chính, đối với đứa em gái này anh luôn luôn là chiều chuộng con bé.
Hai anh em vừa về đến khách sạn, đi tới phòng tiếp tân lấy chìa khoá phòng thì cô nhân viên cười ngọt ngào nói: "Mặc tiên sinh, có một vị tiểu thư muốn gặp ông, người đang ngồi bên kia." Cô ấy vừa nói, tay vừa chỉ về bàn tiếp khách ở đại sảnh.
Nhìn bóng lưng của cô gái muốn gặp mình, Mặc Thi Vũ nhíu mày có chút ngạc nhiên. Dặn dò Thi Giai về phòng của mình trước, anh nhấc chân bước lại chỗ người đang chờ kia.
***********************
Tống Nguyệt Linh năm ngón tay nắm lấy cánh cửa run rẩy, bóng lưng cứng đờ cũng không nhúc nhích chỉ im lặng đứng đó.
"Anh biết anh đã làm em tổn thương rất nhiều, anh cũng không biết nên làm thế nào để cho em có thể tha thứ cho anh? Nhưng xin em đừng lạnh lùng xa lạ như thế có được không, đừng làm như thể không quen biết anh, điều đó làm anh thật khó chịu, em biết không?" Nghiêm Hạo nhìn bóng lưng của cô đau lòng nói, anh thật không muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô khi nhìn anh, không muốn nghe giọng nói hờ hững mà xa lạ của cô, càng không muốn nhìn thấy ánh mắt không một tia tình cảm của cô mỗi khi nhìn anh. Mỗi cử động đó làm anh thật đau thật lạnh như thể ngâm mình vào tận hầm băng vạn trượng, khiến cho anh đau không thở nổi. Làm anh cảm thấy bản thân mình nhút nhát, sợ hãi mà trốn tránh ánh mắt của cô nhưng lại không thể cưỡng lại được sự thôi thúc trong tim muốn nhìn thấy cô.
Tống Nguyệt Linh cười lạnh, nén cảm xúc phẫn hận trong lòng: "Vậy, tổng giám đốc Nghiêm muốn tôi phải có vẻ mặt nào với ngài đây?" Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Nghiêm Hạo khó khăn im lặng.
"Lạnh lùng xa lạ thì anh khó chịu, vậy thay thế bằng gương mặt đầy tình cảm quyến luyến, dịu dàng gọi anh một tiếng "Hạo" thâm tình thì liệu anh có hài lòng không? Nhưng tôi không có quên, khi tôi mang theo tình yêu tuyệt vọng đau khổ cầu xin anh đừng bỏ rơi tôi, còn bất chấp tất cả tự tôn để cầu xin anh chỉ vì tình yêu của tôi và sự tin tưởng đáng thương vào tình cảm của anh dành cho tôi. Nhưng đổi lại tôi được gì ngoài sự lạnh lùng tàn nhẫn của anh, anh hung hăng đẩy tôi ra khỏi cuộc đời của anh. Một khắc đó tôi thấy tình yêu của mình thật buồn cười. Khi tôi mang thai cô ta cũng mang thai, cô ta được anh chở che chăm sóc còn tôi một mình sợ hãi, sợ anh phát hiện ra, lại một lần đi giành lấy con của tôi. Tôi một mình rời đi, chịu đựng tất cả để sinh ra bảo bảo, tôi cũng không oán trách anh bởi vì rốt cuộc tôi cũng đã có đứa con là niềm vui của riêng mình. Ngày nghe tin hai đứa con trai của mình bệnh tật như thế, tâm tôi như ai xé, lần đầu tiên tôi oán trách anh, hận vì cuộc đời này cho tôi gặp anh và yêu anh. Nếu không phải vì anh thì tôi đâu phải xa hai bảo bảo ngần ấy năm để cho chúng nó một mình chịu đựng tất cả? Nếu không phải tại anh, tôi vì sao có con mà không được ở bên cạnh con, hai lần mang thai cho anh, ba đứa con chào đời lúc đó anh đang làm gì? Không phải anh lúc đó luôn ở bên người mà anh yêu mặn nồng đó sao? Tất cả tôi đều không nói một câu oán trách với anh nhưng không có nghĩa là tôi không hay biết gì. Hôm nay tôi còn đứng trước mặt anh là vì anh là ba của ba đứa trẻ, chỉ vậy thôi!"
Tống Nguyệt Linh phẩn nộ tức giận nói xong cũng không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng, nhưng thân thể không kiềm chế được khẽ run lên.
Thang máy vừa đóng lại, cô mệt mỏi, cô cảm thấy mình thật bất lực, nước mắt cứ thế rơi xuống. Cô thật vô dụng, tại sao anh ta chỉ nói một câu thôi thì cô lại không kìm lòng được rồi? Cô còn mong đợi còn hy vọng gì ở con người ấy nữa chứ? Tống Nguyệt Linh, mày thật không có tiền đồ! Hung hăng mắng mình xong, cô đứng lên sửa lại bộ dáng chật vật của mình bước ra khỏi thang máy.
Nghiêm Hạo từ lúc Tống Nguyệt Linh rời khỏi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cánh cửa đến ngẩn người, tâm cũng chùng xuống đau đớn. Thì ra cô đã khổ sở đau lòng như vậy, thì ra chính anh đã tự mình khiến cho cô oán hận như vậy. Nhớ lúc đó, cô đã từng cầu xin anh nhưng anh đã làm gì, ngoại trừ tàn nhẫn tuyệt tình? Anh cứ cho rằng người mà mình yêu chính là Lưu Uyển Nhược, chính cô là người chia cách anh và Uyển Nhược vì thế mà anh đổ tất cả trách nhiệm lên đầu cô. Nhưng bản thân anh cũng chưa có một lần nào suy nghĩ cho cô khi một thân gầy yếu bơ vơ phải mang thai sinh con. Cô cũng chỉ muốn đứa con của mình có ba có mẹ, cô nhẫn nhịn chịu đựng tính khí của anh, kiên nhẫn phục vụ anh lấy lòng anh, anh không phải vì bị sự hấp dẫn của cô nên không kìm được mà yêu cô sao, từ đầu đến cuối cô đều như thế, không thay đổi gì. Chỉ có anh là đổi thay, chỉ có anh cùng với sự ích kỷ ngu ngốc của mình mà một tay đánh đổi tất cả. Chẳng trách cô oán hận anh như vậy! Nghiêm Hạo hối hận, đau lòng cùng tự trách nhưng tất cả đều quá muộn, nếu như thời gian có thể quay lại . . . . .
***
Mặc Thi Vũ đứng nghiêm trang trước ngôi mộ của cố nhân, bên cạnh anh là một cô gái nhỏ khoảng 15, 16 tuổi, gương mặt xinh xắn, vóc dáng cao gầy đang trong giai đoạn phát triển. Cô bé nhu thuận đứng bên cạnh anh trai của mình, ánh mắt khi nhìn người trong bức hình ở trên bia mộ liền nhu hoà.
Cô bé tiến lên lấy khăn lau nhẹ gương mặt trong ảnh: "Chị khỏe không? Không biết chị còn nhớ em không?" Cô bé nói tới đây thì lém lỉnh cười một tiếng: "Em là cô bé ngu ngốc nhờ chị cứu mạng đấy, nhờ có chị, em mới có thể dũng cảm thoát khỏi bóng ma của chính mình để có thể sống như một người bình thường. Cám ơn chị, nếu có kiếp sau, em xin được có cơ hội trả ơn cứu mạng này của chị!"
Mặc Thi Vũ nhìn em gái đang thì thầm, ánh mắt sủng nịnh yêu thương nhìn cô. Cô em gái của anh từ khi hết bệnh thì rất yêu đời, cuộc sống rất tích cực, vui vẻ hòa nhập với tất cả mọi người. Còn nhỏ đã biết tiết kiệm tiền để có thể giúp đỡ cho những người thiếu may mắn. Còn nhỏ tuổi nhưng so với bất kỳ ai đều lương thiện tốt đẹp hơn, làm cho anh hãnh diện yêu thương không thôi.
Tống Nguyệt Linh ngạc nhiên nhìn đến hai người đang trước mộ cô. Mỗi khi cô có chuyện không vui, cô đều ra đây nhìn tấm hình của mình trên bia mộ để thầm dặn mình phải cố gắng lên, không có gì đáng sợ và tuyệt vọng hơn khi mình chết đi, còn sống là còn hy vọng không phải sao?
Hai anh em Mặc Thi Vũ nhìn Tống Nguyệt Linh đi về phía ngôi mộ này thì đứng nép qua một bên, nhường lối cho cô. Tống Nguyệt Linh gật đầu với họ một cái, cầm bó hoá bách hợp trắng muốt để xuống.
"Chị là gì của chị ấy, là bạn sao?" Mặc Thi Giai vui vẻ hỏi. Bởi vì sống ở nước ngoài lâu cho nên tính cách của cô bé sôi nổi hoà đồng lại không câu nệ gì.
Tống Nguyệt Linh giật mình khi nhìn đến cô bé đang đứng ở bên cạnh mình, gương mặt sáng rỡ như ánh mặt trời làm cho người ta cảm thấy ấm áp, cô không khỏi có thiện cảm với cô bé này: "Tôi và cô ấy rất quen thuộc!" Vốn dĩ là cô mà, Tống Nguyệt Linh đưa ánh mắt như hỏi hai người họ là ai.
"Em là người mang ơn của chị ấy nên ghé thăm!" Mặc Thi Giai trả lời.
"Vậy à!" Tống Nguyệt Linh cũng không nói thêm gì, đối với người ngoài cô vẫn luôn lạnh nhạt, chưa nói đến hai người này cô mới gặp lần đầu nhưng họ lại nói cô là ân nhân của họ làm cho cô cũng hơi khó hiểu. Đời trước có một lần duy nhất làm người tốt mà chết đi, không phải là lần đó đi?
"Em là Mặc Thi Giai. Chị khi nào đến đây thăm chị ấy, chị nhớ gởi lời hỏi thăm chị ấy dùm em với nhé! Lần này tới đây không biết khi nào có thể đến nữa." Mặc Thi Giai buồn bã nói, cô bé đã xem Tống Nguyệt Linh như thể là người thân thiết nhất rồi, vì chị ấy đã cho cô bé sinh mạng này, một lần nữa được sống và yêu thương. Chính vì thế cô luôn cố gắng sống thật tốt, giúp đỡ những người xung quanh làm cho họ cảm thấy ấm áp hơn và không tuyệt vọng.
Tống Nguyệt Linh nhìn gương mặt chân thành của cô bé có chút xúc động, thật ra làm người tốt cũng không tệ nha: "Chỉ cần trong lòng em có họ là đủ rồi, hình thức không quan trọng, hãy sống thật hạnh phúc. Có như thế cô ấy cũng sẽ vui vì đã làm được một việc ý nghĩa mang hạnh phúc đến cho người khác." Tống nguyệt Linh nhẹ nhàng nói, cô không muốn cô gái như ánh mặt trời này cảm thấy mắc nợ cô, vì một chút xúc động nên cô mới cứu cô bé cũng không mong được người khác báo đáp lại.
Tống Nguyệt Linh nói xong thì im lặng. Mặc Thi Giai nghe cô nói như thế, gương mặt kích động sau đó hiểu ra rồi nhìn cô đầy cảm kích, cười ngọt ngào nhìn người trong hìn . Mặc Thi Vũ nhìn em gái mình thông suốt cũng nhẹ thở ra, thật ra mấy năm nay cô bé vẫn luôn gồng mình sống thật tốt để báo đáp lại ơn cứu mạng của người đã cứu cô bé. Anh cũng không muốn em gái mình phải chịu áp lực quá. Ánh mắt anh nhìn về phía Tống Nguyệt Linh cảm ơn.
Tống Nguyệt Linh đón nhận lấy ánh mắt ấy, chỉ mỉm cười tỏ ý không sao. Người con gái này có chút quen thuộc nhưng không nhớ ra mình đã gặp ở đâu? Mang theo thắc mắc cùng em gái từ giã Tống Nguyệt Linh rồi rời khỏi nghĩa trang.
Lần này sẵn dịp Thi Giai nghỉ hè, cô bé muốn cùng anh về thành phố A để tịnh dưỡng. Anh biết em gái anh là muốn đi thăm mộ của Tống Nguyệt Linh mới là chính, đối với đứa em gái này anh luôn luôn là chiều chuộng con bé.
Hai anh em vừa về đến khách sạn, đi tới phòng tiếp tân lấy chìa khoá phòng thì cô nhân viên cười ngọt ngào nói: "Mặc tiên sinh, có một vị tiểu thư muốn gặp ông, người đang ngồi bên kia." Cô ấy vừa nói, tay vừa chỉ về bàn tiếp khách ở đại sảnh.
Nhìn bóng lưng của cô gái muốn gặp mình, Mặc Thi Vũ nhíu mày có chút ngạc nhiên. Dặn dò Thi Giai về phòng của mình trước, anh nhấc chân bước lại chỗ người đang chờ kia.
***********************
/63
|